[Văn 7] Biểu cảm về người thân (người cha) – bài viết số 3
Bài làm
Người bạn yêu thương nhất là người đã hi sinh cho bạn nhiều nhất. Tôi kém may mắn khi sinh ra đã không có mẹ. Mọi người thương hại tôi vì tôi là đứa trẻ mồ côi mẹ. Thế nhưng chỉ có tôi mới hiểu mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất khi bên cạnh tôi còn có ba, người thay thế mẹ chăm sóc, che chở tôi, người là bạn bên tôi lúc tôi khóc và người cũng chính là ba dạy bảo tôi, uốn nắn tôi từ bé thơ đến lúc trưởng thành.
Ngày tôi bi bô tập nói và ngơ ngác hỏi ba “mẹ con đâu”, ba chỉ bảo với tôi rằng mẹ tôi đã chết. Tôi đâu thấy giọt nước mắt cha chảy ngược vào trong nên vẫn thường hay thắc mắc mỗi lúc nhìn đám bạn có mẹ, có cha. Khi đủ lớn khôn tôi hiểu ra rằng mẹ tôi thật sự đã chết. Bà ấy chết từ cái ngày bỏ đứa con mới tròn 1 tuổi ra đi theo tiếng gọi của đồng tiền và danh vọng. Bà ấy thật sự đã chết trong trái tim của ba và cả trái tim nhỏ bé khao khát tình thương của tôi.
Ba tôi thương đứa con nhỏ dại khờ không ai chăm sóc nên nghỉ việc ở cơ quan về mở tạp hóa nhỏ tại nhà để tiện chăm sóc, bên cạnh tôi mỗi ngày. Tôi lớn lên nhờ đôi bàn tay chai sạm và thô ráp ấy. Đôi bàn tay mà tôi chẳng bao giờ dám ngắm lâu vì không thể giấu nổi nước mắt. Tôi thích thú khi đưa bàn tay bé nhỏ sờ lên gương mặt của ba. Gương mặt chữ điền phúc hậu nhưng cũng đôi mắt lại chứa nhiều nỗi buồn sâu kín. Tôi không thể đếm hết những nếp nhăn trên vầng trán. Mỗi lúc suy tư, lo lắng tôi lại thấy những nếp nhăn ấy hiện rõ nhiều hơn, rõ ràng hơn, từng vết hằn sâu kéo dài như khắc ghi từng nỗi đau mà ba đã trải qua. Ba tôi không to lớn nhưng đủ khỏe mạnh để gánh hết mọi công việc. Ngoài buôn bán nhỏ, ba tôi còn đào ao nuôi cá và trồng rau để tăng thêm thu nhập. Tuổi thơ tôi gắn bó với từng luống rau, con cá của ba. Chắc bởi thức khuya dậy sớm nên tóc ba đã điểm hoa râm khi tuổi chưa đến 50. Tôi vẫn thường vuốt mái tóc ấy mỗi khi bà nhờ tôi nhổ tóc sâu. Duy chỉ có nụ cười trên môi vẫn hiền lành, trẻ trung. Nụ cười của ba đẹp như ánh nắng đầu tiên sau một đêm dài mưa bão, nụ cười ấm áp, bao dung và chân thành từng khiến bao nhiêu người phụ nữ muốn đến bên ba để san sẻ vui buồn. Ấy vậy mà ba từ chối họ, ba bảo ba không thể sống cùng người ta khi mang trái tim vụn vỡ để đổi chát hạnh phúc. Ba sợ rồi người sẽ khổ khi phải chăm sóc đứa con chồng.
Bao tôi không thích uống rượu, ba bảo rượu làm người ta u mê như tiền bạc và danh vọng vậy. Ba chỉ uống trà với các bác hàng xóm và trò chuyện cùng họ. Ba như một chiếc bình thủy trong ấm ngoài lạnh, bên ngoài tỏ ra cứng rắn, nghiêm khắc nhưng trong lòng lại ấm áp, chan chứa tình cảm. Ba không nề hà chuyện gì bên ngoại mặc dù mẹ tôi đã bạc bẽo với ba. Ba vẫn thường xuyên thăm viếng các dì, cậu và đứng ra làm ma khi ông ngoại mất. Ba con tôi chẳng dư dả gì nhưng ba luôn giúp đở những người túng thiếu hơn mình, ba góp tiền, góp gạo vào quỹ từ thiện của xã tôi mà chẳng muốn người ta ghi tên mình.
Tôi bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm cha con gắn bó cũng bấy nhiêu kỉ niệm. Tôi không thể đếm xuể những nụ cười và nước mắt đã có cùng ba. Tôi làm sao quên được lần đầu tiên đến lớp, bàn tay nào dắt tôi qua cánh cổng rồi dặn dò tôi chăm ngoan nghe lời cô giáo. Tôi nhớ như in lần bị sốt xuất huyết, buổi chiều tôi vẫn chơi đùa cùng các bạn vậy mà đến khuya cơn sốt làm tôi không thể ngồi dậy nổi. Trong cơn mê sảng tôi nhìn thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và con đường đang chạy theo sau. Phải rồi lần ấy ba đã cõng tôi trên lưng chạy ra bệnh viện. Nửa đêm không có xe mà đường lúc ấy cũng chẳng được như bây giờ ba tôi không thể đợi chờ tới sáng khi đứa con gái đang nóng bừng, yếu ớt. Đêm ấy tôi đã thoát khỏi bàn tay từ thần, giọt nước mắt rơi lã chả hòa vào từng giọt nước mắt vui mừng.
Cuộc đời này tôi còn nợ ba nhiều lắm, biết bao giờ tôi mới đền đáp được cho ba. Tôi chỉ tự nhủ lòng rằng ngoan ngoãn nghe lời ba, học tốt để ba vui lòng. Cảm ơn ba vì sinh ra tôi và không bỏ rơi tôi trơ trọi giữa cuộc đời, cảm ơn vì ba đã cúi lưng mình cho tôi ngẩng cao đầu mà sống.