Đề Văn 7 : Nêu cảm nghĩ về của em về đêm trung thu
Bài làm:
Trung thu năm nay khi được đón ánh trăng lên cùng gia đình bên dĩa bánh trung thu và chiếc lồng đèn cá chép, tôi chợt nhớ đến trung thu ba năm về trước, một đêm trung thu chỉ có tôi và ánh trăng nhưng lại đong đầy cảm xúc. Đêm trung thu hạnh phúc nhất mà tôi từng có.
Thuở ấy, tôi còn là một học sinh tiểu học của một trường nhỏ ở thôn quê. Ngày tết trung thu chúng tôi tự tay làm những chiếc đèn lồng bằng tre nứa và giấy màu. Lồng đèn của chúng tôi đủ hình thù, đứa khéo tay thì làm những chiếc đèn hình cá chép, hình ông trăng xinh xinh. Đứa vụng về như tôi thì làm những chiếc đèn ông sao xanh đỏ. Chúng tôi háo hức chờ đợi từng ngày cho đến ngày trăng tròn nhất. Nhưng trung thu năm ấy lại là trung thu cuối cùng của tôi ở quê. Ba mẹ tôi đã xây nhà khang trang trên thành phố và chuẩn bị đón tôi lên đây học. Vừa háo hức khi được sống cùng ba mẹ nhưng lại vừa buồn khi sắp xa ông bà, xa bạn bè, thầy cô, xa lũ bạn thân chung xóm.
Đêm hôm rằm, tôi chuẩn bị quần áo từ rất sớm, trăng chưa lên khỏi ngọn tre sau hè, tôi đã cầm chiếc lồng đèn ra bãi cỏ cạnh gốc xoài to ngồi đợi các bạn. Chắc chị Hằng cũng háo hức gặp chúng tôi nên trăng mọc rất nhanh, chỉ trong chốc lát trăng đã lên đỉnh đầu. Tôi tin chỉ có ánh trăng đêm trung thu là tròn đầy nhất, đẹp nhất bởi vì chị Hằng chắc chắn sẽ mặc thật đẹp, trang điểm thật lộng lẫy để nhìn xuống trần gian. Trăng đẹp còn vì trăng mang nhiều mơ ước và hứa hẹn của tuổi ấu thơ. Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần ngoan ngoãn, đêm trung thu nhìn lên ánh trăng ước nguyện, điều ước sẽ thành hiện thực. Vầng trăng mỗi lúc một sáng, ánh sáng trong vắt xuyên qua những vòm cây chiếu xuống mặt đất những đốm đen. Trăng làm bừng lên những đôi mắt của hoa trong đêm tối. Trăng soi xuống mặt nước, nước bỗng lung linh hơn, chắc hoa súng, hoa sen trong ao cũng thức đón trăng rằm.
Ngoài đường, những bạn nhỏ khác đã nối đuôi nhau đi diễu hành quanh xóm và trên tay cầm những chiếc lồng đèn đủ màu sắc. Tôi bắt đầu sốt ruột khi lũ bạn của mình chưa đến. Chẳng lẻ vì tôi không còn ở đây nữa nên các bạn không thèm chơi với tôi? Hay các bạn giận tôi đã không kể hết câu chuyện cổ tích về chú Cuội? Tôi ôm chiếc đèn lồng rồi ngồi thu mình trong một gốc tối mà khóc thút thít. Tôi đứng dậy ra về thì cũng là lúc các bạn đến. Biết tôi đợi lâu nên Phương gầy chạy lại nắm tay tôi:
- Tụi mình xin lỗi T nhé, tụi mình phải chuẩn bị bánh trung thu nên đến trễ.
Mấy đứa khác cũng chen nhau giải thích:
- Đúng rồi đó T, chiều giờ tụi mình ở nhà Phương để làm món bánh trung thu đón trăng. Tụi mình quyết định năm nay phải ăn trung thu thật lớn để tiễn T lên thành phố.
Chúng tôi xúm lại bên nhau, thắp những chiếc đèn lồng, ánh sáng của những chiếc đèn ấm áp hòa vào ánh sáng vằng vặc của trăng đủ sáng soi từng gương mặt. Những gương mặt mà tôi cố khắc ghi để không bao giờ quên. Bánh trung thu của chúng tôi là bánh bột chiên, có rắc thêm ít mè và đường. Quà trung thu của người lớn dành cho chúng tôi là những trái ổi, trái cam vườn nhà. Biết con mình đi đón trung thu cùng bạn bè nên cha mẹ nào cũng muốn con mang theo ít bánh trái ở nhà góp vui cùng bạn. Chúng tôi chia nhau từng miếng bánh, viên kẹo, trái cam cùng nhau vui vẻ ăn và ngắm ánh trăng.
Tết trung thu của tôi khi ấy không có múa lân, rước đèn. Chúng tôi nắm tay nhau thành vòng tròn rồi hát những bài hát tập thể, chơi trò chơi mèo bắt chuột, nhảy dây, kéo co…Đến khi mệt lại nằm lăn ra bãi cỏ mà ngửa mặt lên hứng từng ánh trăng chiếu xuống.
Trăng trôi về phía bầu trời bên kia, chúng tôi biết đã đến lúc chia tay. Tôi thực hiện lời hứa kể hết câu chuyện chú Cuội cho các bạn. Nhìn từng gương mặt chăm chú lắng nghe tôi như muốn ôm lấy các bạn mà khóc. Các bạn rơm rớm nước mắt nắm tay tôi dặn dò tôi lên trường mới chăm học, khi nào rảnh về thăm các bạn. Chúng tôi ra về trong sự lưu luyến, bịn rịn.
Đêm trung thu ấy, tôi đã ước cho Phương gầy mập mạp hơn, Tuấn ú học giỏi hơn, Tí sún khỏi bệnh tim, bé Mun trở nên trắng trẻo…Vậy mà 3 năm rồi tôi không trở lại ăn trung thu với mọi người nên không biết lời ước nguyện ấy có thành hiện thực?
Ánh trăng tuổi thơ ơi! Các bạn của tôi ơi! Tôi mãi chỉ là một cô bé hay khóc nhè và giận dỗi, cần lắm sự chân thành của các bạn. Ở trên cao ấy biết chú Cuội có nhớ về quê hương, xứ sở hay bên cạnh chị Hằng xinh đẹp đã lãng quên gốc đa quê cũ. Còn tôi những kỉ niệm đêm trung thu ở quê hương là kỉ niệm đẹp sẽ theo suốt cuộc đời.