- Miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp sau:
- Lúc em ốm
- Lúc em mắc lỗi
- Lúc em làm được việc tốt
Bài làm: Tả cha lúc em mắc lỗi
Mở bài: em là một đứa trẻ nghịch ngợm và ương bướng nên tuổi thơ để lại nhiều kí ức. Trong những kí ức ấy có điều vui tươi nhưng cũng có những chuyện buồn khiến em nhớ mãi. Đó là những lần không vâng lời phạm phải lỗi lầm khiến cha giận dữ. Hình ảnh của cha lúc em mắc lỗi là bài học khiến em khắc sâu trong lòng.
Thân bài: Cha của em đã ngoài 50 tuổi, cha lập gia đình trễ nên giờ tóc đã ngã hoa râm vẫn đưa đón con đi học.Dáng cha cao to như một vị thần đèn, đôi tay khỏe mạnh nhấc bổng em lên khi chơi đùa và tấm lưng trần rộng cõng em chạy khắp sân vườn. Cha bảo cha phải to khỏe để bảo vệ và chăm sóc hai mẹ con em. Ngày thường, cha là một người kiệm lời và hiền lành nhưng lúc em phạm lỗi, cha lại trở nên nghiêm khắc. Em nhớ mãi lần đấy em đã phạm phải một lỗi lầm khá lớn khiến cha rất buồn về em. Hôm ấy là chủ nhật, em cùng với bé Minh hàng xóm chơi trong sân. Nhân lúc mọi người không để tâm nên em rủ Minh chạy ra đầu hẻm nhà của thằng Béo tìm nó trả thù vì trên lớp Béo luôn tìm cách trêu chọc bắt nạt bé Minh. Không may là thằng Béo không có nhà, thấy cây xoài trước nhà nó, em nảy ra ý nghĩ nhặt cây chọc cho những quả xoài rụng xuống để thằng Béo không có cái mà ăn. Thấy có mấy hòn đá trước cổng, tiện tay em ném lên cây nhưng đá lại rơi trúng cửa sổ nhà thằng Béo. Người lớn trong nhà chạy ra và phát hiện chúng em. Em sợ quá nên chạy thẳng về nhà mặc cho bé Minh bị cô chủ nhà la mắng, khiển trách và kết quả là trưa hôm ấy bé Minh bị mẹ đánh đòn vì tội phá xoài nhà người ta. Em vừa lo lắng cho Minh nhưng vừa sợ nếu cha phát hiện được sự thật sẽ phạt em. Vậy mà chẳng hiểu sao cha lại biết được, cha gọi em lại và hỏi:
- Có phải con đã bày ra trò phá phách đó đúng không? Sao con không biết nhận lỗi, con có biết em Minh vì thế mà bị đòn oan không?
Em đứng nép góc tường và khoan hai tay trước ngực, lo sợ. Em len lén ngước lên nhìn gương mặt cha lúc này. Gương mặt cha chữ điền hai vai hàm nhô ra vẽ hai đường gân guốc mạnh mẽ. Hai bên má phập phồng theo từng câu nói của cha, có lẽ vì cha đang tức giận nên gương mặt ấy pha sự nghiêm khắc khiến em hoảng sợ. Da mặt cha lúc ấy đỏ bừng lên cộng với màu da ngăm khiến gương mặt có một màu đỏ mận như những người say rượu. Cha em không hề say, cha rất bình tĩnh để dạy em cho từng điều hay:
- Con có biết cha rất buồn và thất vọng khi con đã hành xử như thế. Con có hai lỗi, lỗi thứ nhất là nghịch ngợm phá phách xoài nhà người ta, suýt nữa thì đập vỡ kính nhà bác Hòa rồi. Tội thứ hai nặng hơn khi con có lỗi mà không dám nhận, liên lụy em Minh con thấy có xứng đáng là anh của Minh không?
Lúc này cha nói nhiều hơn mọi khi, giọng cha nhỏ, chậm rãi nhưng lại rõ ràng từng lời khắc sâu vào đầu em. Cha chưa bao giờ lớn tiếng quát tháo hay chửi mắng vợ con. Dù có nóng giận như lúc này thì cha vẫn từ tốn khuyên bảo. Từng lời cha nói em thấy mình thật có lỗi với bé Minh và có lỗi với cha. Em đã làm cha không vui. Em ngước lên nhìn mái tóc cha, mái tóc đã bạc đi nhiều hơn vì cậu con trai không vâng lời. Màu tóc đã điểm hoa râm như một vị thầy giáo già nửa cuộc đời thầm lặng hi sinh. Mái tóc nhắc nhở em tuổi của cha không còn trẻ nữa, em phải biết cư xử như một người trưởng thành để cha khỏi bận tâm. Cha ngồi nghiêm nghị trên ghế, tay run run như một vị thẩm phán tòa đang dốc hết sức để khuyên bảo một kẻ phạm tội. Chỉ có đôi mắt là hiền lành và vị tha, sẵn sàng thấu hiểu và tha thứ cho em.
Em lí nhí:
- Con biết con có lỗi, con xin lỗi cha, con hứa sẽ đến nhà bác Hòa để xin lỗi và xin lỗi bé Minh nữa.
Vị thẩm phán của em bước ra khỏi chiếc ghế, cha đi từng bước nhẹ nhàng đến bên em, cha lấy tay lau nước mắt cho em. Em cảm nhận được đôi bàn tay to lớn và thô ráp sờ vào mặt mình. Đôi bàn tay nhăn nheo đã phủ vài nốt đồi mồi, cánh tay nổi những đường gân guốc như những con rắn xanh nằm dài trên đường. Gương mặt cha ở gần em hơn để em có thể đếm bao nhiêu vết chân chim chen kính cả vầng trán và đuôi mắt. Hai khóe miệng cũng in hằn những đường nét của thời gian. Cha nhíu đôi mày khiến chúng kéo lại gần nhau như một chiếc cầu dài:
- Được rồi, cha biết con trai của cha không phải là cậu bé hèn nhát, đi rửa mặt rồi xuống bếp phụ mẹ nấu cơm, tí nữa cha dắt đi lại bác Hòa.
Kết bài: Cha em là thế, dạy con không cần dùng đòn roi hay quát tháo mà vẫn khiến con biết được lỗi lầm. Bây giờ, khi lên cấp hai, mỗi lần làm điều gì nghịch ngợm cùng các bạn, em lại nhớ đến hình ảnh lúc ấy của cha và tự nhủ bản thân đừng phạm phải sai lầm khiến cha ưu phiền. Sau này cũng vậy, em sẽ ghi nhớ bài học về lòng dũng cảm mà cha đã dạy để sống tốt như mong muốn của cha.