Tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường( bài viết số 7 lớp 6)

Đề: Tả một nhân vật có hành động và ngoại hình khác thường mà em có dịp quan sát, đã đọc trong sách hoặc nghe kể lại. Bài viết số 7 lớp 6

Bài làm: Tả chàng trai bệnh Down nhưng có thành tích xuất sắc Mạc Đăng Mừng

Mở bài:  

Dù bạn giàu hay nghèo, dù cha mẹ bạn là bác sĩ, Kĩ sư hay nông dân, công nhân, sinh ra được lành lặn, khỏe mạnh đã là đều hạnh phúc. Trong cuộc đời còn rất nhiều người bất hạnh như anh Mạc Đăng Mừng ở thành phố Hồ Chí Minh dù bị bệnh down nhưng anh vẫn cố gắng vượt lên số phận để tìm đến hạnh phúc bình dị của một người bình thường.

Thân bài:

Anh Mừng có một ngoại hình đặc biệt, đại diện cho những gương mặt bệnh down, những số kiếp mà thần may mắn bỏ quên giữa cuộc đời. Cha mẹ anh hiếm muộn, ngoài bốn mươi mới sinh ra anh, anh chỉ bập bẹ biết nói khi 9 tuổi và sang năm 12 tuổi mới chập chững đi. Năm nay anh đã gần 30 tuổi, cái tuổi người ta đã bắt đầu ổn định công việc và cuộc sống. Còn anh, anh đang từng ngày cố gắng dưới sự hỗ trợ của cha mẹ để tìm lối đi riêng. Thân hình anh cao to, khỏe khoắn vì được chăm sóc cẩn thận và thường xuyên tập luyện thể thao. Gương mặt anh to, tròn, mái tóc thưa cắt ngắn gọn gàng. Đôi lông mày khá nhợt nhạt nhưng cũng uốn thành hình cong trăng lưỡi liềm che cho đôi mắt nhỏ ti hí phía dưới. Người bị bệnh down bao giờ cũng đặc trưng bởi đôi mắt bé dường như híp lại khi cười. Đôi mắt không biết nói dối, không biết ranh ma chỉ biết cụp xuống khi thất vọng và buồn bã. Những chiếc lông mi lưa thưa ngắn cũn tốn biệt nên không thể nhìn rõ được. Có chiếc mũi lúc nào cũng quá cở to bè và ngắn, sóng mũi gãy, thấp xuống khiến gương mặt anh trông xấu xí hẳn. Khuôn miệng anh Mừng rộng, hai môi đầy đặn và nhợt nhạt giống như làn da trắng nhạt pha chút xanh xao của anh. So với khuôn mặt to lớn thì đôi tai lại bé nhỏ lạ thường, đôi tai anh có vành tai nhỏ, mỏng và đỏ rực như một chiếc màu gà.

Mỗi khi anh đi đều phát ra tiếng bước chân lớn thình thịch vì đôi chân anh khá to, các ngón chân xếp xích nhau bám chặt xuống. Bàn tay anh cũng to lớn vụng về nên làm việc gì cũng khó khăn hơn người bình thường rất nhiều lần. Chiếc cổ ngắn và to cộng thêm chiếc lưng rộng khiến dáng anh khom khom như một chú gấu. Căn bệnh khiến anh nói năng cũng khác người. Anh nói không nhiều, từ ngữ không linh hoạt sáng tạo như người khác nhưng đổi lại anh nói năng từ tốn, thật thà. Giọng anh ồm ồm lúc nào cũng đi kèm với nụ cười thật vui vẻ. Nhờ được sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt của cha anh mà anh sống hòa nhập và tự lập. Anh hoàn thành tốt chương trình lớp 9 và tham gia các lớp học nghề khác như vi tính, anh văn. Môn nào anh cũng cặm cụi học tập, rèn luyện cùng cha. Nhờ thế mà anh đã biết chơi đàn organ, đai nâu Aikido, đọc hiểu tiếng anh cơ bản, biết bơi lội…Mặc dù khiếm khuyết về trí tuệ nhưng tình cảm và ước mơ anh còn tròn đầy hơn nhiều người khác. Anh hiền lành, dễ gần và hiếu thảo. Anh luôn nổ lực để không làm cha mẹ buồn, luôn quan tâm đến tình cảm của mẹ và cha. Anh mơ ước sau này sẽ trở thành võ sư Aikido.

Kết bài:

Câu chuyện của anh Mừng khiến tôi vô cùng xúc động. Có những con người bị số phận hắt hủi vậy mà vẫn trở thành người tốt nhờ sự nổ lực và niềm tin cuộc sống. Anh truyền cho tôi cảm hứng về những điều kì diệu sẽ xảy ra nếu chúng ta luôn cố gắng phấn đấu.

5/5 - (1 vote)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →