[Văn lớp 5] Tả người thân của em (Người Mẹ)

[Văn lớp 5] Tả người thân của em (Người Mẹ)

Bài làm

Không ai được sinh ra mà không có mẹ, mẹ đã phải chịu nhiều vất vả “mang nặng đẻ đau” để sinh ta ra đời. Mẹ là người vĩ đại nhất trên thế gian, mẹ cho em sự sống, cho em tình yêu, cho em tất thảy mọi thứ trên đời. Trong lòng em, mẹ là người đáng kính nhất.

Mẹ của em xinh như cô tiên trong truyện cổ tích mà bà ngoại thường hay kể. Năm nay, mẹ đã ba mươi hai tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ lắm! Mẹ em có mái tóc dài, đen tuyền, suôn mượt, đó là điểm khiến em cứ thích ngắm mẹ mãi thôi. Mẹ em có khuôn mặt tròn phúc hậu như mặt trăng ngày rằm. Điều làm cho khuôn mặt ấy thêm nổi bật chính là đôi mắt tròn xoe lúc nào cũng long lanh, ươn ướt như đang khóc. Đôi mắt của mẹ như mang một nỗi buồn sâu thẳm nào đó…Tô điểm cho đôi mắt, giúp đôi mắt thêm sắc sảo hơn chính là đôi lông mày đen tự nhiên và có độ cong thật vừa vặn mới đẹp làm sao. Có lẽ điểm trừ duy nhất trên khuôn mặt của mẹ là cánh mũi. Mẹ em không có mũi dọc dừa như người ta vẫn thường hay nhắc, sóng mũi của mẹ thấp thôi nhưng lại rất phù hợp với tỷ lệ khuôn mặt. Bà ngoại vẫn hay trêu em rằng: “Chỗ nào cũng không giống mẹ, chỉ mỗi cái mũi là như cắt để qua, sao con khờ quá vậy?”. Những lúc ấy em thường phì phò hai cánh mũi rồi lém lỉnh trả lời: “Con thấy mũi con đẹp mà, đẹp giống mẹ”. Ai cũng khen em là đứa khéo nịnh mẹ nhất trên đời. Mẹ em có cái miệng hình trái tim duyên lắm, dân gian thường hay gọi là “cằm đôi môi chẻ”. Tiếc là em lại không được thừa hưởng ở mẹ điểm này. Mẹ không có má lún đồng tiền, không có mặt trái xoan, mắt bồ câu như người ta vẫn thường hay miêu tả người đẹp mà em lại thấy mẹ xinh vô cùng, mẹ là người xinh đẹp nhất trong mắt em.

Mẹ em không chỉ đẹp người mà còn đẹp nết. Mẹ rất đảm đang và chu đáo. Mẹ là một cô giáo, mẹ phải đi dạy nhưng mọi chuyện trong nhà đều do một tay mẹ làm. Buổi sáng, mẹ thường thức dậy lúc năm giờ để đi chợ, làm bữa sáng cho em và ba. Buổi trưa, sau khi đi dạy về mẹ thường luôn tay luôn chân với việc nhà: nào là lo bữa trưa, nào là dọn dẹp, giặt giũ, chấm bài, soạn giáo án…Đến chiều, ba đi làm về và ghé trường đón em, về đến nhà đã thấy mẹ chuẩn bị cơm nước tươm tất, hai cha con chỉ việc tắm rửa, thay đồ rồi cả nhà cùng nhau quây quần bên mâm cơm còn ấm nóng. Buổi tối, mẹ thường cùng em ôn bài, trò chuyện với em về một ngày đã qua. Mẹ quan tâm em từng chút một, mẹ không chỉ là một người mẹ mà còn như một người chị, một người bạn thân thiết của em. Hôm nay em được thầy cô khen thế nào, hôm nay em đã vô tình làm vấy mực lên áo bạn ra sao,…mọi chuyện em đều tâm sự với mẹ và được mẹ tán dương hoặc cho lời khuyên bổ ích. Có lần em sốt cao, cứ mê man suốt, đêm ấy, mẹ thức trắng năm canh, hết lấy khăn lau người cho em đỡ nóng rồi đến lấy nhiệt kế đo nhiệt độ trong người em xem đã hạ chưa. Nhìn bóng mẹ in lên vách tường, em cảm thấy xót xa và tự nhủ mình phải mau khỏe để mẹ không phải bận lòng thêm nữa…

Mẹ tuy rất yêu thương em nhưng cũng rất nghiêm khắc. Mẹ sẽ không bênh vực em chằm chặp mà sẽ ôn tồn, từ tốn giảng giải cho em biết rằng đâu là điều hay, đâu là lẽ phải, đâu là điều nên làm, đâu là điều không nên. Mẹ chưa từng đánh em dù chỉ là một lần, mẹ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở những khi em không đúng. Chắc vì là một cô giáo nên mẹ rất kiên nhẫn và bao dung, sẵn sàng bỏ qua mọi sai lầm của em và cho em cơ hội sửa lỗi. Em vẫn nhớ có một lần, em ham chơi đến độ ra công viên rồi đi theo bạn về nhà mà không xin phép, khiến ba mẹ và ông bà ngoại phải chạy khắp nơi để đi tìm giữa cái nắng trưa hè gay gắt. Lần ấy cả nhà giận lắm, sau khi em trở về đã bị ba la rất nhiều vì cái tội đi không hỏi, ba còn bắt em đứng úp mặt vào tường để suy nghĩ về lỗi lầm của mình. Lúc ấy, em chỉ biết cầu cứu mẹ, liếc sang mẹ, mẹ chỉ nhìn em rồi thở dài…mẹ đồng ý với hình phạt của ba. Sau đó chừng mười phút, mẹ lại gần hỏi em: “Con đã biết lỗi của con chưa?”…Chỉ chờ có vậy, em liền ôm lấy mẹ và òa khóc: “Con biết lỗi rồi, mai mốt con không dám như vậy nữa, mẹ tha lỗi cho con”…Vậy là mẹ tha thứ cho em. Mẹ nhẹ nhàng nói: “con đi mà không nói, mọi người sẽ lo lắm, biết không?”. Cách giáo dục của mẹ không đao to búa lớn nhưng có ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ của em.

Em cảm nhận được rằng mẹ yêu thương em hơn chính bản thân mình. Lúc nào mẹ cũng dành những điều tốt nhất cho em chỉ mong em rồi đây sẽ nên người, trở thành một công dân có ích cho xã hội. Mẹ – người đã hy sinh tuổi thanh xuân, hy sinh cả đời để đổi lại cho em niềm vui, nụ cười và tỷ tỷ điều hạnh phúc. Mẹ là ánh sao, là bầu trời, là điểm tựa. Em xin hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi, rèn luyện tốt để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo, quan tâm của mẹ. Lúc này đây, “Con chỉ muốn nói với mẹ rằng: Con yêu mẹ nhiều lắm!”. Và các bạn ơi! Chúng ta – những người may mắn còn mẹ thì hãy cố gắng làm vui lòng mẹ nhé!

4/5 - (7 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →

Leave a Reply