Đề: Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ
Bài làm
Làng quê bao giờ cũng là một thế giới kì thú đối với những đứa trẻ thành thị như em.Ở đó, có biết bao cảnh thiên nhiên tươi đẹp và những con người mộc mạc, giản dị. Đẹp nhất vẫn là người lao động gắn bó với ruộng đồng. Em còn nhớ rất rõ hình ảnh một cụ già ngồi câu cá bên hồ sen vào một buổi chiều mùa hè trong xanh ở quê nội. Hình ảnh ấy khiến em liên tưởng đến một ông tiên đang ung dung ngắm nhìn cảnh vật.
Thân bài:
Hè nào em cũng về quê nội, đó là một vùng miệt vườn ngoại ô thành phố, nơi yên bình cạnh con sông nhỏ và những vườn cây sai trái. Vào mùa hè mọi thứ đều trở nên xinh tươi, phía sau nhà nội là một hồ nước ngọt khá rộng có rất nhiều cây sinh sống. Bên này là một đám rau muống xanh tốt vươn ngọn mập mạp lên bờ, cạnh bên là dãy nhà của lục bình đã vào mùa bông tím, giữa hồ còn mọc rất nhiều sen, súng chen chút nhau khoe sắc. Hồ này có rất nhiều cá từ các ruộng đổ xuống và cá từ con sông bơi vào trú ngụ. Chiều nào cũng vậy, ở bờ hồ, nơi có mô đất trống và cao ráo, có một ông cụ ngồi câu cá. Cụ mặc bộ bà bà màu nâu, tóc đã gần như bạc hết, một làn gió thổi qua khiến những sợi tóc bay bay trông xa như một ông bụt hiền lành bước ra từ cổ tích. Em tiến đến gần hơn để nhìn rõ mặt ông. Chẳng ai xa lạ, cụ là người hàng xóm của bà em, đã vài lần em gặp cụ nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn rõ cụ. Khuôn mặt cụ xương xương, hai gò má nhô cao và vầng trán rất rộng. Từ trán đến cằm là những nếp nhăn chạy dài, xô vào nhau như những đợt sóng. Em chào cụ, cụ cười rất hiền từ. Nụ cười vui và tươi tắn khiến cụ trẻ hơn rất nhiều. Lúc ấy, đôi mắt cụ nhắm nghiền lại chỉ còn thấy hai hàng lông mày thưa thớt và đã bạc màu cùng những vết chân chim trên khóe mắt. Mặc dù lớn tuổi nhưng đôi môi cụ vẫn hồng hào tràn đầy sức sống. Cụ mấp máy bộ râu bạc trắng và đưa tay khẽ vuốt nhẹ chòm râu nhìn em tỏ vẻ hài lòng. Em thích nhất là đôi tai của cụ, đôi tai to, đặc biệt là phần dáy tai rất dày và lớn. Bà em bào người có dáy tay dày, to sẽ sống thọ và phúc hậu.
Cụ hỏi em:
- Cháu thích câu cá không?
- Dạ, cháu rất thích câu cá nhưng chẳng bao giờ cháu câu được cá.
Ông mỉm cười nhìn em và bảo:
- Được rồi, vậy cháu cứ quan sát ông, ông sẽ chỉ cháu cách câu.
Ông dùng cần câu trúc đẩy nhẹ đám lục bình trôi nơi khác. Mặt nước đã có chỗ trống khá lớn, ông lấy chiếc túi đeo bên hông ra và rắc đều lên mặt nước, ông bảo đó là cám lợn sẽ dụ được đàn cá ngoài xa. Xong việc, ông ngồi thấp xuống một cách nhẹ nhàng. Ông lấy từ trong giỏ một con giun đất dài nhằng và cẩn thận móc vào lưỡi câu. Con giun còn vùng vẫy nhưng chẳng có cách nào thoát được. Chỉ một lát sau, lũ cá ham mồi đã bơi đến, chúng vẫy đuôi đớp những hạt cám trên mặt nước rồi bơi lượn vui như hội. Ông cụ thả nhẹ câu xuống nước, chẳng mấy chốc, sợi dây câu đã rung nhẹ nhè, ông cầm chắc cần câu rồi nương tay theo hướng kéo của con cá đang ăn câu. Khi cảm nhận được cá đã mắc câu thì ông giật mạnh dây câu và chú cá cũng bay khỏi mặt nước lên bờ. Em reo lên:
- A! một con cá mè đuôi vàng.
Ông nhẹ nhàng tháo chiếc lưỡi câu khỏi miệng cá rồi bỏ nó vào giỏ. Ông nhanh chóng móc con giun thứ hai vào lưỡi câu và thả xuống hồ. Lũ cá thấy động đã đi nơi khác, mặt nước trở nên yên tĩnh hơn lúc nãy. Lần này, đã khá lâu vẫn chưa thấy dây câu động đậy, em hỏi ông:
- Chắc là lũ cá sợ đi mất hết hả ông?
- Khi nãy cháu thấy là cá nhỏ, nó ham mồi và ăn câu liền nhưng lại sợ động, phải kiên trì mới câu được cá lớn cháu à.
Ông lão vẫn cầm chắc cần câu, em thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán ông và tay ông, vậy mà ông vẫn ung dung chờ đợi không tỏ chút gì là sốt ruột. Bóng ông nhỏ bé in dài trên mặt nước trong xanh. Đôi tay ông khẳng khiu nhưng vẫn khỏe khoắn và nhanh nhẹn. Bỗng sợi dây câu bị kéo đi một cách rất chậm, ông thong dong thả dây theo đường kéo rồi thỉnh thoảng kéo ngược lại một ít rồi lại buông chùn dây câu. Con cá tinh ranh bị ông lão nhiều kinh nghiệm dụ dẫn khiến nó chẳng thể nào không nuốt vội mồi. Ông dùng sức giật mạnh lên bờ, con cá vùng vẫy nhưng vẫn không sao thoát được. Đó là một con cá chém cỏ khá lớn, cong cả ngọn câu tre. Ông thở phảo nhẹ nhõm, em cũng rất vui giúp ông mở nắp giỏ bỏ cá vào. Chiếc giỏ nhỏ bé không đủ đựng con cá lớn, ông cười vang rồi đứng lên bảo em:
- Hôm nay, ông cháu mình bội thu rồi, về thôi, mai câu tiếp.
Em theo ông rảo bước về nhà, trong lòng rộn lên niềm vui rất giản dị. Cuộc sống cỉa những người nông dân là thế, đâu cần niềm vui lớn lao. Với họ nhìn cây lúa lớn nhanh, dây bí ngoài vườn đã đơm bông, con gà đẻ thêm một trứng…là họ đã nở nụ cười.
Kết bài:
Ông cụ câu cá khiến em nhớ đến hình ảnh ông bụt, ông tiên trong cổ tích thật nhiều mơ mộng và tươi đẹp nhưng cũng lại rất giống ông nội của em, hiền lành và chân chất. Về thành phố thỉnh thoảng vẫn thẫy người ta câu cá trong các hồ nhân tạo nhưng điều đó không làm em thấy yên bình như được cùng ông cụ hàng xóm câu cá trên bờ hồ mát mẻ bằng cần câu trúc nhỏ bé.