Đề văn 7: Vào vai anh bộ đội trong bài thơ Đêm nay Bác không ngủ để kể lại câu chuyện.
Bài làm:
Bác Hồ là vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc ta, là cha già của mọi người dân Việt Nam. Bác luôn dành tình yêu thương, quan tâm đến bộ đội. Tôi đã may mắn được gặp Người và được chứng kiến những gì người đã làm cho chiến sĩ.
Đó là những ngày tháng gian khổ trong chuyến dịch biên giới năm 1950, Bác đã trực tiếp lãnh đạo nhân dân và bộ đội đấu tranh. Tôi lúc ấy cùng với nhiều đồng đội khác được phân nhiệm vụ ở bên cạnh bảo vệ Bác. Thế nhưng ngược lại tôi thấy Bác mới chính là người bảo vệ chúng tôi trong từng giấc ngủ. Có một đêm ngủ trong rừng lạnh giá, càng khuya sương xuống nhiều thì trời càng lạnh. Tôi giật mình thức dậy vẫn thấy Bác ngồi im lặng bên ánh lửa. Bác vẫn mặc chiếc áo sờn vai và suy nghĩ điều gì xa lắm. Đôi mắt Người sáng lên trong đêm tối, xua tan cái lạnh giá của rừng âm u. Tôi nhìn Người trong im lặng vì không muốn phá vỡ không khí yên tĩnh để Bác lo việc nước. Mái tóc Bác đã bạc đi nhiều sau trận đánh, tôi hiểu người đang lo cho đồng bào đói khổ ngoài kia. NGười đang nhớ đến những cụ già, em nhỏ, Người chẳng bao giờ vui khi còn có hàng triệu người Việt Nam bị áp bức. Tôi thấy thương Bác như thương người cha của mình.
Rồi Người đứng dậy đi đến chỗ chúng tôi nằm. Người rón rén từng bước một sợ chúng tôi giật mình mất giấc ngủ. Bác giém chăn cho từng người chúng tôi. Tôi thiếp đi trong sự ấm áp mà Người mang đến. Trong giấc mơ tôi thấy bóng Bác cao lồng lồng rồi hòa vào ngọn lửa và lá cờ chiến thắng. Tôi quên mình đang ngủ dưới mưa rừng, trong mái lều tranh xơ xác. Giật mình thức dậy, tôi thổn thức khi Bác vẫn còn ở đấy. Tôi thầm thì hỏi Bác:
- Bác ơi! Sao Bác vẫn chưa ngủ, trời lạnh lắm Bác ngủ đi!
Bác mỉm cười nhìn tôi:
- Chú ngủ đi, mai còn lấy sức mà đánh giặc.
Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt nhưng lòng không yên. Bao nhiêu suy nghĩ ùa về. Tôi lo Bác già rồi, rừng lại nhiều sương gió độc, lỡ Bác ốm thì phải làm sao? Cuộc chiến còn dài, Bác là niềm tin, động lực cho cả nước, nếu Bác ốm chúng tôi phải làm sao?…
Tôi chìm vào những suy tư rồi hốt hoảng giật mình lần thứ ba. Bác vẫn ngồi đấy, chòm râu im phăng phắc, mắt vẫn suy tư. Tôi nằng nặc mời Bác ngủ:
- Bác ơi! Bác ngủ đi, trời sáng rồi, Bác ơi!
- Chú cứ ngủ để lấy sức mai còn ra trận. Bác không sao, Bác vẫn khỏe, Bác còn nhiều việc không an tâm, không thể ngủ được.
Bác thương những chiến sĩ ngủ ngoài rừng lạnh giá, đêm nay lại mưa lâm thâm manh áo mỏng manh làm sao đủ ấm. Bác nóng ruột muốn trời mau sáng để mặt trời sưởi ấm các chiến sĩ. Tôi chợt hiểu ra vì sao Người lại thức cả đêm. Nhìn vào đôi mắt Bác, tôi không còn thắc mắc điều gì nữa. Lòng tôi vui sướng mênh mông vì hiểu được những điều mình làm hôm nay là việc có ý nghĩa lớn. Tôi thấy tự hào vì được gần bên Bác, được Bác chăm lo từng giấc ngủ và tự hứa với lòng sẽ gắng sức hơn nữa trong cuộc chiến đấu để góp phần bảo vệ quê hương.
Đêm ấy, tôi thức luôn cùng Bác. Bác không ngủ vì lẽ thường tình Bác là Hồ Chí Minh, người cha già dân tộc, Người đã hi sinh cả cuộc đời cho quê hương thì sá chi chuyện một đêm không ngủ.