[Văn lớp 5] Tả người thân của em
Mở bài:
Mỗi đứa bé khi sinh ra điều có một tuổi thơ riêng của mình. Dù là cực khổ hay vui sướng thì đó vẫn là kí ức không thể từ bỏ của tuổi thơ. Em cũng thế, đó là một kỉ niệm rất đẹp cùng người bà của em. Và đó cũng là người em yêu thương nhất.
Thân bài:
Khi hỏi thì ai cũng nói là thương ba mẹ nhất, nhưng em thì khác em thương bà em nhiều nhất. Ai cũng lớn lên với ba với mẹ, còn em lớn lên trông sự yêu thương dạy dỗ rất mực của bà. Từ khi còn bé ba mẹ đã gởi em cho ông bà nuôi vì phải đi làm ăn xa. Bà một tay nuôi em khôn lớn, dạy em mọi điều hay. Dù không ở gần ba mẹ nhưng em vẫn nhận được rất nhiều rất nhiều tình yêu thương và sự chăm sóc của bà. Bà em năm nay đã ngoài 60 tuổi nhưng bà em rất khỏe. Bà hay nói bà không cần tiền bạc nhiều, mà chỉ cần có nhiều sức khỏe để nuôi cho em khôn lớn. Mỗi ngày khi chú gà trống sau nhà cất tiếng gáy bà em đã thức dậy. Bà thức để nấu nước pha trà rồi ngồi uống cùng ông em. Em biết được điều ấy vì có một hôm em giật mình thức giấc, trời vẫn còn tối om e đã thấy bà đi vào bếp nhóm bếp lửa và bắt nồi nước. Cái dáng người gầy gầy, cao cao nhưng lại rất nhanh nhẹn. Bà khom khom người cúi nhóm bếp, lửa cháy đỏ rực trong lò làm in bóng bà xuống đất. Lữa làm em thấy rỏ tấm lưng cong cong của bà, cái dáng người mảnh khảnh ấy đã bao năm lo lắng cho em. Gương mặt bà gầy và nhiều nếp nhăn. Mỗi khi bà cười vầng trán chùng lại, đôi mắt khép nhẹ tạo ra nhiều nếp nhăn lớn. Đôi mắt bà đẹp lắm, dù tuổi đã cao nhưng bà em mắt không bị mờ và tai vẫn còn nghe rất rõ. Bà hay cười vui và bảo, trời phú cho bà có nhiều sức khỏe để bà nuôi cháu khôn lớn. Mái tóc bà dài và đã điểm hoa râm, những sợi tóc đen đã ngã màu trắng đục. Trước nhà có cái ao trồng hoa súng, hoa sen và mỗi khi bà gội đầu em hay đứng múc nước cho bà. Bà hay nấu những món ăn em thích, kể truyện cổ tích em nghe. Có những ngày nắng, bà đưa võng và hát ru cho em ngủ. Bàn tay gầy guộc chỉ thấy toàn da và xương của bà rất khéo léo khi thắt hai bím tóc cho em. Bà còn có thể xỏ kim may lại quần áo trong nhà. Bà sống rất giản dị, mẹ mua cho bà nhiều đồ mới thế mà bà chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ bà ba cũ. Mỗi bữa cơm bà ăn không nhiều và khi có đồ ăn ngon bà đều nhường cho em ăn. Bà thay mẹ chăm sóc em, thay cha đưa em đến trường và thay cô dạy em tập hát. Bà hiền như một bà tiên, dịu dàng như mẹ. Bà đối xử rất tốt với mọi người, mỗi khi cây xoài ra trái chín, trái mít tỏa hương thơm thì bà đều bảo em mang qua cho mọi người. Bà rất yêu thương em nhưng cũng rất nghiêm khắc. Có lần em đi chơi về muộn không nhớ giờ cơm, bà đã bắt phạt đứng úp mặc vào cái cột. Lúc ấy em đã giận bà có khi còn không muốn ở với bà nữa. Dù em có bị đánh, bị la hay bị phạt thì sau đó bà vẫn yêu thương em.
Kết bài:
Lớn lên từ bàn tay bà là một đều hạnh phúc nhất của em. Dù rất nhớ rất thương ba mẹ nhưng với em bà vẫn là nhất. Mỗi khi đi đâu đó xa bà em lại rất nhớ và chỉ muốn mau quay về với bà. Em luôn mong muốn bà em có nhiều sức khỏe để em mãi được ở bên cạnh bà.