[Văn lớp 5] Tả về con vật em yêu thích (Con Gà)
Bài làm:
“Gà mà biết gáy là con gà cha. Gà mà cục tác là mẹ gà con. Đi loanh quanh trong sân có con gà, có con gà…”. Đó là lời bài hát đầu tiên mẹ dạy cho tôi. Và mỗi lần giai điệu ấy vô tình vang lên bên tai tôi lại chợt nhớ đến chú trống choai nhà mình. Đó là con vật nuôi mà tôi yêu thích nhất.
Ở nhà, tôi hay gọi con trống choai là Chíp. Bởi vì từ lúc mới nở, nó là con gà kêu to nhất và hay kêu nhất trong bầy, suốt ngày không đi theo mẹ kiếm ăn mà cứ quẩn quanh chân tôi kêp “Chíp! Chíp!” đòi thóc. Khi vừa nở, Chíp có bộ lông vằn vện nhiều màu rất lạ, lúc nào cũng xù lên như cục bông di dộng. Giờ đã lớn, Chíp trông rất oai vệ với những sợi lông đuôi cong vút, đen tuyền và bộ cựa mới nhú vàng ươm. Chíp rất đẹp, nó có bộ lông sặc sỡ nhiều màu sắc: xanh, tím, cam, vàng, đỏ tía, nâu óng ánh,…màu nào cũng có. Trên đầu của Chíp có cái mào mới nhú đỏ tươi như búp hoa mồng gà mẹ tôi trồng trong vườn. Dưới đó là đôi mắt nâu vàng long lanh như hai giọt sương mai buổi sớm. Chíp còn có cái mỏ vàng óng rất nhanh nhẹn dùng để mổ thóc, mồ giun. Điều ấn tượng nhất với tôi có lẽ là đôi cánh to cứ vỗ bành bạch mỗi khi cất tiếng gáy của Chíp. Hằng ngày, Chíp cất tiếng gáy vào mỗi buổi sáng để gọi tôi dậy đi học đúng giờ, làm tôi rất thích thú. Tại sao Chíp có thể biết giờ chính xác đến vậy? Cả nhà tôi ai cũng khâm phục nó vì khả năng này.
Tôi có một kỉ niệm không thể nào quên gắn liền với Chíp mà đến bây giờ tôi vẫn không dám kể cho ai nghe. Sự việc diễn ra cách đây một tháng…Được hôm ba mẹ đều đi vắng, tôi được nghỉ học ở nhà nên được nhận nhiệm vụ trông coi nhà cửa. Vốn là một đứa trẻ năng động, cá tính và thích thể thao, tôi đã đem bóng ra sân đá cho thỏa chí, nào ngờ…“Xoảng”…Quả bóng vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi và bay ngay vào cái kệ chén trong bếp. Lúc ấy, mặt tôi tái xanh như không còn giọt máu, trong đầu nghĩ rằng: “Thể nào về cũng bị ba mẹ mắng hoặc là bị một trận mưa roi tơi bời”…Bối rối chẳng biết làm thế nào, tôi liền nảy ra ý định đổ tội cho con Chíp bay nhảy lung tung làm đổ vỡ chén bát. Nghĩ là làm, lúc ba mẹ về nhìn bãi chiến trường do tôi gây nên đã rất giận, hỏi tôi vì sao chén bát lại vỡ tôi đã không chần chừ: “Dạ, tại con Chíp. Lúc trưa khi con đang ngồi học bài trong phòng nghe một tiếng “xoảng”, chạy ra thì thấy con Chíp đang đứng đấy, chắc là nó tham ăn, bay lên tìm thóc nên làm ngã giàn úp chén”. Mẹ tôi giận lắm, không nói gì chỉ lầm bầm mấy câu rồi bỏ đi ra sân. Một lúc sau, mẹ tôi đi vào, trên tay xách con Chíp rồi quẳng vào cái bội nhỏ nơi góc bếp. Mẹ kêu phải nhốt nó lại để nó không bay nhảy phá phách làm vỡ đồ đạc trong nhà…Từ hôm sống trong bội, Chíp không còn lanh lẹ, hoạt bát như ngày nào mà thay vào đó là trạng thái ủ rũ đáng thương. Tôi thấy rất tội cho Chíp nhưng vẫn không đủ can đảm để nói ra sự thật. Vài ngày sau, tôi đã năn nỉ ỉ ôi xin mẹ thả con Chíp ra và được mẹ đồng ý, tôi mới thấy nhẹ lòng đi phần nào…
Sau lần đó, tôi đã ngoan ngoãn hơn và không còn nghịch phá như trước nữa. Ngày ngày, nghe Chíp gáy gọi bình minh, nhìn Chíp bay nhảy, tôi lại càng yêu nó hơn và tự nhủ rằng mình phải sống tốt. Đặc biệt, tôi không còn sống ích kỉ, nhút nhát mà biết dũng cảm nhận lỗi và sửa lỗi khi phạm phải sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn muốn nói rằng: “Xin lỗi mày – Chíp ơi!”.