Đề: Kể lại câu chuyện cuộc gặp gỡ giữa người chú và cháu bé Lượm bằng lời văn của em
Bài làm
Trong đời tôi đã đi qua rất nhiều nơi và gặp gỡ rất nhiều người, nhưng kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi là lần gặp gỡ Lượm ở Huế. Ngày đó tôi có chuyến công tác từ Hà Nội và Huế, tôi đã gặp Lượm một cách thật tình cờ.
Năm 1947, khi Pháp bắt đầu cuộc tấn công Huế, tôi được phân công vào Huế lãnh đạo phong trào đấu tranh của nhân dân nơi đây. Trở lại với quê hương thân yêu, tôi vô cùng xúc động. Sau bao ngày xa cách, cảnh vật và con người nơi đây đã thay đổi nhiều. Những mẹ già, em nhỏ phải gánh gồng buôn bán lại chạy giặc nên càng thảm thương.
Một hôm tôi đi trên đường Hàng Bè vô tình gặp một câu bé đáng yêu. Hỏi ra mới biết cậu ấy tên là Lượm và là một tiểu bộ đội liên lạc. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Lượm là cái thân hình nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Cháu nói với tôi rằng cháu đã làm công việc này rất lâu nên những đường phố của Huế cháu đều rõ như lòng bàn tay.Chú bé lúc nào cũng mang bên mình một chiếc xắc trông xinh xinh, đây là chiếc cặp đựng giây tờ, thư từ của chú. Nhưng thông thường chú chỉ để những tập, sách học vào đấy ngụy trang, còn mật thư chú giấu đi nơi khác. Lượm rất tự tin và nghich ngợm, tôi thấy chú bé lúc nào cũng tươi cười và hất cái đầu bé nhỏ ra phía trước, ngẩng mặt lên trên trông dáng oai vệ của những chú lính. Có lẽ chú tự hào về công việc của mình làm và luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao. Chú bé còn kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện đánh Pháp của dân Huế, chuyện nào cũng đáng tự hào. Lượm gỡ chiếc mũ ca lô trên đầu và đội lệch sang một bên khiến gương mặt chú trở nên đáng yêu hơn.
Lượm trò chuyện với tôi trên suốt quãng đường chúng tôi đi cùng nhau. Nhìn miệng chú ríu tít như một con chim sẻ non. Lượm bảo nó thích ở đồn Mang Cá hơn là ở nhà, vì ở đấy bé được học chữ, được các anh bộ đội dạy quân sự, được hát hò và quan trọng hơn là Lượm rất thích được nhận nhiệm vụ liên lạc. Câu chuyện cũng khá nhiều, chúng tôi chia tay nhau. Bé hẹn tôi ngày gặp lại khi Huế đã chiến thắng. Tôi nhìn theo cái dáng nhỏ của Lượm khuất dần , khuất dần.
Một thời gian sau, tôi trở lại Hà Nội và chợt nghe tin từ nhà gửi đến. Tôi bàng hoàng cứ nghĩ mình mơ. Lượm đã hi sinh trong một lần đi đưa thư. Đó là thời gian tháng sáu, Lượm nhận nhiệm vụ đưa một thư tối mất đề Thượng khẩn. Em giấu thư cẩn thận và men theo những lối mòn chỉ riêng em biết. Em băng qua hết cánh đồng lúa với chiếc mũ nhấp nhô thì bỗng một loạt đạn bắn xả của kẻ thù, lượm đã trúng đạn và nằm gục xuống. Nhưng không, em gáng gượng ngồi dậy là hủy thư, rồi em gục lên trên chiếc xắc. Máu đổ tuôn rơi chảy xuống cánh đồng. Lượm ơi! Tôi đã không kìm được tiếng nấc khi gọi tên em. Còn đâu cậu bé nhỏ nhắn với chiếc mũ xinh xinh và cái đầu nghênh nghênh?
Em ra đi nhưng trái tim mơ ước ngày hòa bình còn ở lại. Ngày hôm nay đất nước đã hòa bình chắc em cũng yên lòng mĩm cười. Hình ảnh của em vẫn mãi trong tim con người Việt Nam, em bé liên lạch dũng cảm.