[Văn 7] Nêu cảm nghĩ về người bạn của em
Bài làm
Bố của mình thường dạy, trong cuộc đời bạn có ba thứ quan trọng, thầy của bạn là ai, sách của bạn là gì và bạn của bạn là người như thế nào. Trong suốt những năm qua, có lẽ Ngân chính là cô bạn thân và đáng quý nhất của tôi.
Người ta thường bảo chúng ta nên chọn bạn mà chơi. Nhưng nếu việc kết bạn chỉ thông qua sự lựa chọn thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ chọn Ngân. Cô ấy là một người rất cá tính, tóc cắt ngắn như kiểu con trai, tai mang độc một chiếc bông với hình thù kỳ dị, khi là chiếc đầu lâu, khi thì hình chiếc đinh, khi lại là một hình gì đó ngoằn ngoèo không rõ. Là một thằng con trai, nhìn Ngân, đôi lúc tôi cảm thấy tôi phải “nể” bạn ấy ba phần vì cá tính và ngông nghênh.
Mối quan hệ của tôi và Ngân chắc có lẽ chỉ dừng lại ở mức bạn cùng lớp nếu chuyện hôm đó không xảy đến. Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy là thứ Hai, tôi một mình trở về nhà sau khi học xong năm tiết học. Nhưng trên con đường yên ả hàng ngày của tôi, hôm nay, lại xuất hiện những anh chị khóa trên, chặn đường từng đứa để trấn lột, bắt đưa tiền, đưa quà bánh… Là một đứa nhút nhát, không dám kháng cự vì nghĩ có kháng cự cũng chẳng được gì nên tôi nấp sau gốc cây, lấy tiền của mình nhét vào giày để không bị cướp mất. Vậy mà hông hiểu sao có một người trong số họ phát hiện, đến gốc cây kéo tôi ra ngoài. Tôi sợ đến phát khóc, mếu máo xin họ tha cho nhưng dường như những lời van xin của tôi không thể lay động được bọn họ. Định đưa mắt cầu cứu mọi người thì tôi nhìn thấy Ngân, dù vậy nhưng tôi cũng không hy vọng là cô ấy sẽ giúp mình bởi dù sao cô ấy cũng là nữ, thân hình nhỏ bé và tình cảm của chúng tôi cũng không đủ để cô ấy bất chấp đến giúp đỡ. Nhưng tôi đã lầm. Ngân tiến đến, nắm vai tôi giằng ra khỏi tay của tên to nhất trong đám. Tôi đứng chết trân, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cô bạn nắm tay rồi quát: “Chạy! Đứng chờ chết hả!”. Thế là hai đứa chạy tốc vó không biết phía sau có ai đuổi theo không.
Kể từ hôm đó, Ngân cười với tôi nhiều hơn, tôi cũng không còn định kiến xấu về cô học sinh cá biệt của lớp nữa. Hai đứa thường chờ nhau về, rủ nhau đi căn-tin, đi uống trà sữa và thậm chí là đi thư viện – nơi tưởng chừng không bao giờ Ngân đặt chân đến. Thật ra không phải cô ấy muốn đến mà vì tôi ép cô ấy đến. Tôi mượn cho cô ấy quyển “Con mèo dạy Hải Âu bay” và phân vai cô ấy là mèo, còn tôi là hải âu để đóng kịch trong lần giới thiệu sách của trường. Thế là hai đứa lại có cơ hội làm việc cùng nhau. Khác với suy nghĩ của tôi, Ngân diễn xuất rất tốt thậm chí dùng từ xuất sắc cũng không phải là tâng bốc quá đà. Ngân sáng dạ lắm, thậm chí nhìn nhận vấn đề vô cùng sâu sắc. Có lúc, cô ấy còn chỉ lại tôi chỗ này phải diễn thế nào, chỗ kia phải diễn ra sao mới đúng được nội tâm nhân vật và dụng ý tác giả. Tôi nhận thấy cô bạn này rất thú vị chứ không phải là một người lạnh lùng chỉ biết trốn học, trốn tiết.
Sau lần ấy, tôi có cơ hội trò chuyện với Ngân nhiều hơn, sau mỗi câu chuyện của Ngân tôi lại càng khâm phục nghị lực và ý chí của cô bạn nhỏ nhắn mà gan góc này. Ngân là con gái lớn trong gia đình, mẹ Ngân làm công nhân ở xí nghiệp in suốt cả ngày, cha thì bỏ đi từ lúc em trai Ngân chưa tròn tháng. Vậy là Ngân vừa chăm em cùng bà ngoại, vừa lo lắng cho gia đình. Giờ tôi mới hiểu ra, vẻ gai góc, bướng bỉnh của Ngân cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà cô ấy tạo ra để mọi người nghĩ đây là một người mạnh mẽ.
Sinh nhật vừa rồi của Ngân, tôi tặng cô ấy chiếc kẹp tóc màu hồng, cùng chiếc áo thun in hình cô gái cầm bong bóng trắng. Ngân mở hộp quà trong sự há hốc, ngỡ ngàng. Tôi thấy cô ấy xúc động và vui mừng vì món quà nhỏ mà tôi gửi tặng. Vậy mà Ngân không hề cảm ơn, còn vỗ mạnh vào vai tôi bảo: “Quỷ! Ai mượn tặng quà?” rồi cười tươi rói.
Có lẽ Ngân chính là người bạn mà tôi quý nhất, quý bởi nghị lực, bởi sự mạnh mẽ và cả về cách sống lạc quan, tinh nghịch. Chúng tôi như có sự hoán đổi cho nhau, Ngân ấy thì tinh nghịch, mạnh mẽ còn tôi thì nhút nhát, e dè… không hiểu sao chúng tôi lại có thể làm bạn với nhau. Đôi lúc nghĩ lại rồi mỉm cười, định bụng hôm nào cảm ơn các anh chị khóa trên vì đã ức hiếp mình.