Hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi với mình (ông, bà,cha mẹ, anh, chị..)
Bài làm tả mẹ người thân yêu nhất của em
Mở bài:
Nhưng còn cần cho trẻ
Tình yêu và lời ru
Cho nên mẹ sinh ra
Để bế bồng chăm sóc
Cuộc đời chẳng bao giờ đủ nếu chúng ta thiếu mẹ. Với em, có mẹ là có tất cả mọi thứ trên đời bởi vì mẹ là người hi sinh tất cả vì con. Mẹ là người gần gũi nhất, quan tâm con nhiều nhất và là người cho con hi vọng vào tương lai.
Thân bài: Khi em vừa lên 12 tuổi, mẹ em cũng tròn 32. So với cha mẹ của các bạn học cùng lớp mẹ em còn rất trẻ bởi vì mẹ sinh em ra từ lúc mẹ vừa 20, lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời mà mẹ phải vất vả chăm sóc con. Em nghe bà ngoại kể về cha, người đàn ông đã lừa dối mẹ bỏ mẹ khi cái thai hơn 6 tháng. Em không hề ghét cha dù chưa bao giờ người đàn ông ấy về đây nhận lại em nhưng chắc có lẽ em không thể thương ông vì bao nhiêu tình thương em đều dành cho mẹ.
Mẹ em có dáng người thấp bé và khá gầy, điểm này thì em không giống mẹ vì mỗi lần mẹ chở em trên chiếc xe đạp đi chợ mọi người ai cũng bảo em cao sắp bằng mẹ và trông còn to hơn cả mẹ. Khuôn mặt mẹ rất dễ nhận ra vì có một vết bớt xám xanh tròn bằng ngón tay gần chân tóc. Em thích ngắm khuôn mặt gầy gầy, thon dài với chiếc mũi be bé. Chiếc mũi là điểm đẹp nhất trên khuôn mặt mẹ, nó khá cao, đầu mũi tròn nằm gọn nhưng một quả đồi đẹp. Hai gò má của mẹ nhô cao hơn trước vì dạo này mẹ lại gầy hơn. Trên gò má có rất nhiều đốm nâu nhỏ li ti, đó là vết nám do mẹ suốt ngày làm việc ngoài trời nắng, mưa. Có lẽ thế mà làn da của mẹ cũng trở nên sạm đi và không còn tươi trẻ như những người phụ nữ cùng tuổi. Người ta bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, có lẽ rất đúng với mẹ em. Mắt mẹ em không to nhưng đuôi mắt dài, một mí rất có duyên, mỗi lúc mẹ cười đôi mắt híp lại cong dài như một vầng trăng khuyết. Bên trên vầng trăng ấy là đôi lông mi dài và rậm, dù không cong vút nhưng cũng rất có hồn. Mỗi lần ngắm đôi mắt mẹ em lại liên tưởng đến hình ảnh chiếc tàu dừa trước nhà bà ngoại, những đêm trăng tròn, tàu lá đung đưa cố che vầng trăng nhưng trăng vẫn sáng ngời qua kẽ lá. Đôi mắt sáng ấy có khác gì ánh trăng và hàng lông mi rầm kia thì giống như tàu lá. Mẹ có đôi lông mài nhỏ và vắt ngang như sợi chỉ mỏng manh và đôi lông mài chỉ khiến gương mặt mẹ đượm một nỗi buồn. Em thích nhất là ngồi mân mê mái tóc mẹ, tóc mẹ đen và thường thả ngang lưng. Những sợi tóc mượt mà lòa xòa trong tay em và thoang thoảng mùi của chanh, của bưởi. Mùi thơm của vườn nhà bà ngoại và vương vấn hương vị của một thời tuổi trẻ xinh tươi, căng tràn nhựa sống.
Mỗi sáng sớm, khi những căn nhà trong hẻm còn chưa mở cửa thì mẹ đã dậy để nấu nồi xôi cho kịp bán buổi sáng. Ngày nắng như ngày mưa, mẹ đội chiếc nón lá cũ trên chiếc xe đạp, phía sau xe mẹ chở một nia xôi đậu, xôi nếp cẩm, xôi gấc nhiều màu sắc và cũng thơm lừng. Những ngày chưa đi học, em theo mẹ bán xôi, khi lớn lên em vào trường thì mẹ bán một mình buổi sáng. Trưa về mẹ nấu cơm và đón em về, ăn cơm xong mẹ lại hối hả chạy ra quán bún của dì Tư phụ rửa chén, dọn dẹp. Ngày nào cũng đến tối mẹ mới về trong bộ quần áo mồ hôi nhễ nhại. Dáng mẹ thoăn thoắt, nhanh nhẹn và bao giờ cũng vội vàng. Đôi chân nhỏ nhắn nhưng đã đi rất nhiều con hẻm, đạp xe không biết bao nhiêu cây con đường để kiếm tiền nuôi con ăn học. Em sợ nhất là sờ vào đôi tay mẹ, đôi tay chai sần chằng chịt những vết đứt cũ mới do công việc gọt hoa quả, làm cá, thịt. Những vết sẹo cũ còn hiện rõ thì về sẹo mới đã hình thành. Nghèo túng vậy nhưng mẹ vẫn luôn vui vẻ và đối xử tốt với mọi người. Mẹ chưa bao giờ xin của ai, mẹ từ chối người ta cho tiền hai mẹ con. Mẹ thường dạy em phải sống tự trọng và cố gắng bằng chính sức lực của mình.
Kết bài: Nếu có một điều ước, em ước mẹ mình luôn nở nụ cười, mẹ luôn an bình và khỏe mạnh. Em chẳng cần cha như ngày nhỏ nữa, lớn lên em sẽ thay cha bảo vệ mẹ, lo lắng và yêu thương mẹ thật nhiều.