[Văn 10] Hóa thân thành cây lau để kể lại Chuyện Người Con Cái Nam Xương
Đề: Cây lau chứng kiến việc Vũ Nương ngồi bên bờ sông Hoàng Giang than thở một mình rồi tự vẫn. Hóa thân thành cây lau và kể lại câu chuyện.
Mở bài:
Ai bảo đời cỏ sậy vô tri? Tôi chính là một cây cỏ lau trong dòng họ của muôn nghìn loài cỏ sậy mọc ven sông. Cuộc đời chúng tôi ngẫm ra cũng thật ngắn ngủi như bất cứ loài cây vô hại nào trên đời. Có lẽ thế chúng tôi chỉ thích sống vô tư, vui vẻ đùa giỡn cùng trăng gió chứ chẳng ai muốn rước muộn phiền vào lòng. Vậy mà tôi lại chứng kiến cảnh thương tâm về cái chết oan nghiệt của người phụ nữ. Từ đấy tôi chẳng còn tâm trạng để vui vẻ nữa, thế nên tôi quyết định kể ra câu chuyện cất giấu trong lòng mình cho mọi người với mong muốn cõi lòng được nhẹ nhõm hơn.
Thân bài:
Gia tộc chúng tôi sống gắn bó bên nhau ở bến sông Hoàng Giang này cũng mấy mùa hoa rụng. Tôi là cây lau trẻ nhất trong gia tộc cũng chứng kiến ít sự đời. Đêm ấy, tôi nhớ một đêm rằm trăng lên vằng vặc. Bầu trời cao xanh đến lạ thường, vài chị gió rủ nhau đi ngắm trăng nên bay qua chúng tôi lơ đãng. Tôi ngước nhìn lên bầu trời với vẻ thích thú, thì bỗng nghe một âm thanh vang đâu đây:
- Thiếp là Vũ Thị Thiết, quê ở Nam Xương, vốn con nhà nghèo khó, cứ nghĩ đời mình sẽ may mắn khi lấy được tấm chồng gia giáo, ai ngờ…Thiếp nào có mong được đeo ấn phong hầu chỉ mong chồng trở về bình an để vợ chồng sớm hôm có nhau. Vậy mà cuộc đời trớ trêu, chàng Trương lại thay lòng đổi dạ nghi ngờ thiếp là người vợ hư thân trắc nết.
Tôi lắng tai nghe kĩ từng câu từng chữ người phụ nữ bên bờ sông than khóc rồi chợt nhận ra nàng ấy. KHông ai xa lạ, người phụ nữ này chính là người hay bế thằng bé chạc 3 tuổi ra bến sông này chờ chồng về mỗi chiều đây. Nàng ấy chính là Vũ Nương, mãi đến bây giờ tôi mới rõ tên. Nàng Vũ Nương đặt tay vào lòng ngực rồi ngửa mặt lên trời:
- Lòng dạ thiếp như trăng sáng đêm rằm, như ngọc trong đáy nước. Thiếp xá chi chuyện một mình chăm con cực khổ hay tính toán việc nuôi mẹ ốm đau. Nỗi sầu khổ xa chồng, thương duyên mình trắc trở nay lại phải chịu tiếng nhuốc nhơ. Thần sông có linh, xin người chứng giám cho một tấc lòng ngay.
Ánh trăng sáng soi rõ khuôn mặt sầu não của Vũ Nương. Một gương mặt xinh như hoa, sáng như nhật nguyệt sao chồng nàng ấy có thể rũ bỏ thế kia. Tôi bàng hoàng im lặng.
Vũ Nương đứng dậy nhìn về phía sau và như đang nói với chồng:
Trương Sinh ơi! Nhất dạ phu thê bách dạ ân, thiếp đã làm vợ chàng cũng được 3 năm, những vui buồn cũng trải há chàng không hiểu con người thiếp sao? Sao chàng lại không tin lời thiếp? Nếu tình chàng đã dứt thiếp cũng chẳng thể làm gì, nay mượn cái chết để giữ lòng trong sạch. Mẫu thân xin lỗi con trai! Mẫu thân chẳng thể sống bên con chăm sóc con được nữa.
Vũ Nương lau nước mắt rồi tiếp :
- Thần sông ơi! Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, trinh bạch gìn lòng, vào nước xin làm ngọc MỊ Nương, xuống đất xin là cỏ Ngu Mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho các tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ và chịu khắp tiếng người phỉ nhổ.
Tôi dần dần hiểu ra câu chuyện. Càng thấu hiểu lòng tôi càng quặn thắt cho số kiếp má hồng phải chịu tiếng nhuốc nhơ. Tại sao thân phận người phụ nữ trong xã hội chúng tôi lại chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Chưa kịp định thần suy xét thì bóng người phụ nữ ấy đã khuất nơi mé nước. Nàng ấy đã gieo mình xuống sông để lấy nước trong rửa nỗi oan tình. Tôi muốn chạy đến bên nàng, can ngăn nàng quyên sinh nhưng tôi chỉ là một cây cỏ lau cả đời không thoát khỏi bộ rễ của mình. Tôi cảm thấy bất lực vô cùng. Mặt nước nơi nàng trầm mình lặng sóng, gió chẳng them thổi nữa. Mây đen kéo đến che phủ ánh trăng và tất cả chúng tôi cúi đầu cầu nguyện cho nàng được gặp thần sông.
Kết bài:
Sau lần ấy, tôi trở nên trầm lắng hơn và hay suy tư hơn. Trước giờ cứ nghĩ đời cỏ lau là bất hạnh, yếu đuối, mỏng manh. Ấy vậy mà số kiếp người phụ nữ trong xã hội nam quyền có khác chi số cỏ lau. Nếu kiếp sau được làm người tôi sẽ nhất định cầu xin làm một người đàn ông. Chẳng cần giàu sang, chẳng ham quyền quý, chỉ mong được sống bên cạnh người phụ nữ mình yêu, đem cả cuộc đời để che chở, yêu thương, bảo vệ người ấy chứ đừng phũ phàng, nông nổi như chuyện chàng Trương.