Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của bản thân theo ngôi kể thứ nhất

Văn 10: Kể lại một kỉ niệm sâu sắc của bản thân theo ngôi kể thứ nhất

Mở bài:

Trong đời ai cũng có những chuyện đáng để quên đi và những chuyện cần phải nhớ mãi trong lòng. Câu chuyện của tôi và Nhi luôn được tôi cất giấu trong lòng như một báu vật. Tôi sẽ chẳng thể nào quên người bạn ấu thơ của mình trong những ngày nghỉ hè năm tôi học xong lớp năm.

Thân bài:

Năm ấy, mẹ tôi phải đi công tác xa, ba thì bận chuyện cơ quan không thể chăm sóc tôi được nên ba mẹ quyết định gửi tôi về quê ngoại cho đến khi mẹ đi công tác trở về. Ở quê ngoại tôi rất hào hứng vì được đi câu cá, được bơi lội dưới sông, được hái rau, ra ruộng bắt ốc, bắt cua…đủ thứ trò chơi cùng đám bạn đồng quê mà bất cứ một đứa trẻ nào cũng thích.

Trong đám bạn hàng xóm của tôi, có một cô bé nhỏ xíu tên Nhi mà mọi người vẫn thương hay gọi là út Nhí. Út Nhí là con của cô năm hàng xóm, đối diện nhà ngoại tôi, cách nhà ngoại một con sông không quá rộng. Nhí bằng tuổi tôi nhưng gọi tôi là anh vì trông tôi cao to hơn nhiều. Chỉ vài lần gặp gỡ trước đó mỗi khi tôi về quê nên tôi và Nhí cũng chẳng thân thiết gì. Tôi có một chiếc máy chơi game, lúc ấy món đồ này rất hiếm ở quê vì thế lũ bạn của tôi thay phiên nhau mượn về chơi thử. Hôm ấy đến lượt út Nhí mượn. Sáng hôm đó, tôi đã thấy Nhí bẽn lẽn tới lui trước cửa nhà ngoại tôi, tôi đem máy ra cho bạn mượn, nó cúi đầu cảm ơn rất khẽ và chạy thoăn thoắt qua chiếc cầu tre bắt ngang sông. Bỗng ầm một cái, nước bắn tung tóe, cả Nhí và chiếc máy chơi game đều rơi xuống sông. Dòng sông rất sâu, nước chảy xiết, tôi chỉ nghĩ đến đó đã liều nhảy xuống định vớt nhỏ bạn lên mà quên mất mình chỉ bơi được ở cái hồ bơi nước trong vắt trên thành phố còn Nhí lại là con nít nông thôn. Rốt cục là Nhí kéo tôi lên bờ chứ không phải tôi cứu Nhí.

  • Anh không biết bơi, ai biểu anh nhảy xuống chi vậy

Nhí vừa trách tô vừa thở hổn hển. Tôi thanh minh:

  • Tôi biết tôi chứ sao không, tại ở đây nước chảy quá.

Nhí bụm miệng cười khúc khích:

  • Anh định cứu em hả? con nít ở quê chừng năm, sáu tuổi là biết lội hết rồi, em thì lội nhất xóm này đấy!

Con bé đã không biết cảm ơn tôi lại còn khoe mình bơi giỏi, tôi uổng công xuýt chết đuối vì nó, vừa mắc cở lại vừa tức giận, tôi nói:

  • Tôi lội xuống để vớt chiếc máy chơi game chứ không phải cứu Nhí đâu.

Nhắc đến chiếc máy tôi sực nhớ, nó vẫn nằm gọn trong tay Nhí nhưng nước chảy ròng rã rừ bên trong, chắc là hư rồi. Tôi phát cáu:

  • Nhí làm hư máy của tôi rồi, đền cho tôi mau.

Con nhỏ cúi xuống, mếu máo:

  • Em xin lỗi, em…xin lỗi

Tôi đứng dậy quay phắt đi và còn quay lưng lại nói với nó một câu:

  • Nhí tưởng mình giỏi lắm hả, con gái gì đâu người như con giun, đen nhẻm.

Đó là câu nói tôi hối hận nhất khi lỡ nói ra với Nhí. Tôi đâu biết rằng khi tôi đi rồi Nhí ngồi khóc một mình, không chỉ vì món đồ chơi bị hỏng mà vì bị xúc phạm. Mãi đến mấy hôm sau tôi vẫn không thấy bóng dáng Nhí đâu cả. Lũ bạn rủ tôi qua bên kia sông bắt dế câu cá, tôi lấy cớ để đến sau nhà Nhí nhưng vẫn không thấy Nhí ở nhà. Tôi sốt ruột dò hỏi ngoại thì ngoại bảo mấy ngày nay thấy Nhí ra chợ, chắc là ra chơi nhà cô Nhí ngoài đó. Tôi yên tâm vì Nhí chẳng để tâm gì đến việc lần trước nên quên đi ngay sau đó và bận rộn vui chơi cùng các bạn suốt ngày. Kì nghỉ hè cũng sắp hết, mẹ tôi đã đi công tác về và chuẩn bị về quê đón tôi. Hôm trước tôi đã từ giã đám bạn hàng xóm, duy chỉ có Nhí là không thấy mặt, tôi nghĩ chắc con nhỏ mãi chơi nên không nhớ gì đến tôi rồi.

Sáng sớm, ngoại tiễn tôi và ngoại ra xe, chỗ đậu xe cách nhà ngoại một đoạn đường khá xa, đi xe máy cũng mất 20 phút mới tới. Tôi thấy một cái bóng nhỏ đằng xa trông giống Nhí, tôi vội chạy lại. Nhí đứng đó, thở hổn hển, chìa tay đưa cho tôi chiếc máy chơi game:

  • Em trả cho anh chiếc máy, em dành tiền mua nó đấy!

Tôi ngạc nhiên:

  • Tôi chỉ nói chơi, Nhí mua làm gì, tôi còn nhiều máy này lắm.

Gương mặt của Nhí xìu xuống như cái bong bóng xì hơi.

  • Thì anh cứ nhận đi, là em làm hỏng, em đền anh!

Nhí dúi vào tay tôi chiếc hộp khá to rồi vụt chạy mất, tôi gọi theo nhưng không được, tôi lẳng lặng ôm chiếc hộp lên xe. Xe chạy rồi, tôi bồi hồi nhìn lại phía sau, tôi mở chiếc hộp ra, trong đó có chiếc máy game mới màu xanh lá, hơn chục trái quýt và một lá thư. Tôi mở lá thư vội đọc, nội dung thư khá dài, Nhí kể lại vì sao những ngày trước không đến chơi với tôi, con bé bận ra chợ phụ quán, chạy bàn, rửa bát cho mấy bà ngoài đó, chiều nó về ra đồng bắt ốc để bán. Nhí không nói nó cần tiền để làm gì nhưng tôi chợt hiểu vì sao nó có thể mua chiếc máy khá đắt trả lại tôi. Tôi nghe sóng mũi cay sè. Nhí còn xin lỗi tôi vì lần đó hại tôi suýt chết đuối và gửi tôi chục quýt nó hái sau vườn để ăn trên xe cho khỏe. Tôi chỉ biết nhìn con đường phía sau xa dần, mờ dần mà tự trách bản thân quá vô tâm chỉ làm cho Nhí buồn.

Về thành phố, việc đầu tiên tôi làm là soạn mớ truyện tranh, truyện cổ tích , tôi đạp ống heo mua thêm một con búp bê vải xinh xinh và vài hộp sữa. Tôi gói ghèm tất cả vào một cái thùng và gửi về quê, không quên kèm một bức thư. Mẹ biết vì sao tôi làm thế nên rất ủng hộ tôi và nhắc nhở tôi thường xuyên viết thư thăm hỏi bà và các bạn dưới quê. Chẳng biết Nhí có hiểu thành ý của tôi không mà cả tháng sau tôi mới nhận được thư của Nhí, Nhí còn bảo tôi trêu chọc Nhí lùn nên mua sữa gửi về cho nó. Tôi chỉ biết cười và nhớ lại những kỉ niệm giữa chúng tôi.

Kết bài:

Đã gần năm năm, trong ngần ấy thời gian tôi cũng về quê ngoại nhiều lần và cũng đã chia tay với các bạn nhiều lần. Nhưng những kỉ niệm đầu tiên với Nhí tôi không thể nào quên. Nó nhắc nhở tôi về một tình bạn đẹp và giúp tôi biết trân trọng những gì thuộc về quá khứ. Tôi thầm cảm ơn người bạn nhỏ của mình.

4.7/5 - (4 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →