[Văn 10] Hóa thân thành con gà chọi để kể về cuộc đời mình

[Văn 10] Hóa thân thành con gà chọi để kể về cuộc đời mình

Đề:Tôi tên là Oanh Liệt, cái tên này được cậu chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt của tôi trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới”. Dựa vào lời tâm sự trên hãy viết một truyện ngắn theo ngôi kể thứ nhất, kể về số phận và nỗi niềm của một con gà chọi bị bỏ rơi.

Bài làm

Cuộc đời ai mà không có lúc thăng, lúc trầm, lúc đớn đau lúc hạnh phúc. Riêng tôi, cái thời oanh liệt, hãnh diện đã qua và chắc chẳng bao giờ quay lại. Mỗi lần nhắc lại chuyện xưa là tôi lại thấy mình nông nổi rồi lại thương cho số kiếp lênh đênh hiện tại. Tôi định sẽ chôn vùi kí ức ấy mãi mãi nhưng hôm nay tôi sẽ kể lại để các bạn có thêm một bài học về cuộc sống.

Tôi sinh ra giữa lúc cả làng đang kháo nhau tìm gà chọi giỏi để mua. Mẹ tôi là một bà mái mơ lông vàng có đốm hoa trên đuôi và cánh, cha tôi là dòng dõi gà chọi nức tiếng trong vùng. Tôi sinh ra mang trên mình bộ lông màu vàng rực của mẹ và đôi chân trắng cứng cáp của cha. Tôi lớn lên nhờ những con giun, con dế sau hè vì nhà chủ tôi rất nghèo cũng chẳng cần đến dáng vẻ oai vệ của tôi. Nhiều lần soi mình trước dòng nước, tôi phải trầm trồ tự khen bản thân sao đẹp thế. Đôi màu đỏ chót lủng lẳng như ngọn cờ chiến thắng. Cái cánh to vỗ phành phạch khiến cho lũ gà chíp hôi hoảng sợ. Mỗi khi cất tiếng gáy là cả xóm gà đều ngưỡng mộ giọng thánh thót của tôi. Tôi lấy điều đó làm hãnh diện rồi đi nghênh ngang khắp nơi. Lần đó, có một cậu thanh niên đến nhà chủ tôi hỏi mua gà. Chủ tôi dắt cậu thanh niên ra sau vườn. Vừa nhìn thấy tôi cậu ấy đã reo lên “a, con gà chiến đây rồi!”. Thế là cậu ấy chẳng tiếc tiền mua tôi cho bằng được. Tôi được về nhà mới, một ngôi nhà rộng lớn, tôi chẳng quan tâm vì tôi có bao giờ đi hết khu vườn phía sau. Cậu chủ mới của tôi rất hào phóng, cậu mua cho tôi nhiều thức ăn ngon, tôi chẳng còn cực khổ bới giun nữa. Cậu bế tôi khoe khắp xóm và đấu trận đầu tiên của tôi khi vào nghề. Trong trận đấu ấy, đối thủ của tôi là một con gà mập mạp, có đôi chân to tướng và  cái cổ thật cao. Cái dáng vẻ hung hăng của nó khiến tôi bực tức và quyết chí đánh gục nó. Vào trận, nó bắt đà thật xa và vươn một cú mạnh vào bụng tôi. Nhanh như cắt, tôi né sang một bên khiến hắn mất đà chúi đầu phía trước. Mặt hắn đỏ au, hắn ra chiêu độc, tôi đoán trúng và phản công. Hắn bị tôi đá ngay cạnh mạng sườn một cú thật đau. Tôi liên tiếp tung đòn khiến hắn bật ngã phía sau. Tiếng vỗ tay vang lên, cậu chủ tôi reo hò chiến thắng, tôi lấy làm hãnh diện cất tiếng gáy ò ó. Những ngày sau đó, tôi sống trong vinh quang khi liên tục thắng những trận lớn trong làng và ra cả làng bên cạnh. Nghe đến danh của tôi, ai ai cũng đều ngưỡng mộ. Cái thời oanh liệt của tôi bắt đầu nhanh chóng rồi cũng kết thúc chóng vánh. Giữa lúc thanh thiếu niên làng chúng tôi đang say sưa với những trò chơi truyền thống thì ở đầu làng, nhà ông tư Phú mới sắm sửa về cả chục chiếc máy vi tính. Tôi nghe bác chó Mực kể lại, bác chó mực vốn ở cho nhà của ông Phú cả chục năm rồi. Bác Mực nói với chúng tôi rằng cái máy vi tính ấy rất thần kì, chỉ cần gõ vào vài cái là cả thế giới hiện lên. Những cô cậu xóm tôi chẳng đứa nào thèm chơi banh đũa hay ô ăn quan nữa, chúng  xúm lại để chơi game, xem phim, nghe nhạc…Cậu chủ tôi cũng thế, cậu chẳng còn ngó ngàng gì đến tôi. Số phận tôi hẩm hiu từ đấy. Có hôm nhìn thấy cậu chủ về đến nhà, tôi chạy ra cục tác ra bộ muốn được bế đi khắp xóm. Cậu chủ chẳng thương tiếc dùng chân đá tôi sang một bên rồi lớn tiếng “Mày cút khỏi mắt tao, hôm nay tao thua game đang buồn đây này”. Tôi lủi thủi ra vườn và than thở với lũ gà hàng xóm. Chúng cũng có hơn gì tôi đâu, chúng tôi rủ nhau bỏ trốn sang làng khác, biết đâu ở đấy người ta trọng dụng chúng tôi, chúng tôi sẽ được sống những ngày sung sướng. Nói là làm, đêm hôm ấy, tôi, gà Ô nhà cậu Toàn, gà Điều nhà bác Quý bỏ trốn. Chúng tôi đi mãi, đi mãi cũng đến làng bên. Thế nhưng lũ chó làng ấy chẳng dung chứa chúng tôi. Chúng hùa nhau cắn đuổi tôi. Tôi chạy thụt mạng mới thoát được móng vuốt của chúng. Khi hoàn hồn, tôi biết mình bị lạc ở một khu rừng hoang vắng, chỉ có tiếng chim rừng và bọn côn trùng kêu tỉ tê. Hai đứa bạn cùng trốn với tôi đã biến đâu mất. Tôi bơ vơ sống từng ngày, sáng đi tìm mồi cho qua bữa, tối về ngủ trong cái hốc cây to. Cũng may là tôi quen được mấy thím gà rừng để buôn chuyện đỡ buồn, nếu không chắc tôi chết già trong rừng này mất.

Cuộc đời tôi nhiều thăng trầm là thế. Giờ tôi cũng chẳng dám mơ đến việc trở lại thời huy hoàng ngày trước, tôi sợ lắm rồi sự phụ bạc của con người. Giá mà có kiếp sau được làm con người, tôi sẽ sống bằng chính sức lực của mình chứ không đợi chờ một ai nâng mình lên nữa.

5/5 - (1 vote)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →

Leave a Reply