[Văn 9] Tưởng tượng 20 năm sau trở về trường cũ nhân dịp 20/11 và viết thư kể lại cho người bạn của mình nghe
Mở bài:
Thân gửi Thảo Nguyên.
Lời đầu tiên cho tôi gởi lời chúc sức khoẻ đến bạn và gia đình bạn. Bạn thế nào rồi, cuộc sống vẫn bình thường chứ? Hình như đã hơn 10 năm rồi chúng ta chưa viết thư cho nhau bạn nhỉ?. Bạn biết gì không hôm nay tôi viết thư gửi bạn là vì tôi vừa mới về thăm lại ngôi trường cấp hai mang tên Dương Thị Cẩm Vân của ta ngày ấy.
Thân bài:
Thời gian nhanh quá bạn nhỉ? Mới đó đã 20 năm chúng ta xa trường rồi. Tôi được mời về dự kỉ niệm 45 năm ngày thành lập trường nhân dịp 20 tháng 11. Những năm trước tôi cũng nhận được thiệp mời vì là cựu học sinh của trường, nhưng vì công việc nên tôi không thể về dự được. Năm nay là năm đặc biệt của trường mình tôi quyết định thu sếp công việc và trở về trường cũ. Bạn thân yêu ơi!! Chúng ta đều là những người trưởng thành và thành đạt, kỉ niệm chúng ta thì mãi nhớ chôn sâu dưới đáy lòng, nay được cơ hội quay đầu nhìn lại. Bạn biết không khoảnh khắc đầu tiên đập vào mắt mình đó là trường chúng ta đã đổi mới, không còn là cổng sắt ngày ấy đã rỉ xét vì mưa, không còn là hàng rào bằng tre đan ngày nào nữa, nay chúng được tân trang thật bắt mắt, đó là những dãy tường cao cao màu vàng sang trọng. Không còn là cánh cổng sắt rỉ xét thay vào đó là cái cổng trơn lù vì sơn màu tuyệt đẹp. Tôi rung lên và bần thần rất lâu, khung viên trường giờ được tân trang rất khác, cây cối rất nhiều và được uốn tỉa tươm tất. Và đặc biệt là trường mình trồng rất nhiều loại hoa, hàng phượng canh um vì chưa đến mùa hoa nở.
Lúc này đây tôi thật sự rất nhớ về kí ức giữa tôi và bạn. Đứng trong sân trường rất náo nhiệt, vì đây là lễ lớn nên có rất nhiều vị chức cao đến dự kể cả cựu học sinh của từng năm học. Ngày ấy và bây giờ sao đem so sánh được chứ, lớp lớp học sinh đang đứng dưới sân, chuẩn bị làm lễ. Bài Quốc Ca được vang lên, tôi bồi hồi và lấy lại vẻ nghiêm trang chưa bao giờ thấy từ tôi. Có lẽ vì đây là lần đầu tôi về thăm trường hay là đã quá lâu rồi tôi không được thấy cảnh chào cờ năm ấy. Tôi thật sự không phân biệt được bạn à. Sau khi kết thúc buổi chào cờ tôi vinh dự được mời đọc bài diễn văn của cựu học sinh chúc tết thầy cô nhân dịp 20 tháng 11. Tôi rất xúc động khi đọc bài diễn văn ấy niềm tri ân sâu sắc tôi gởi đến thầy cô. Cảm ơn những người láy đò vĩ đại. Bạn biết không khi tôi đọc xong bài diễn văn ấy, dường như thầy cô cũ của chúng ta ngày ấy đã nhận ra cô học trò ngày nào còn ngây dại giờ đã chửng chạc và chính chắn hơn xưa. Có thầy thì đã về hưu, có thầy thì vẫn còn dạy, tôi đã trò chuyện rất lâu với các thầy cô năm ấy, hỏi thăm nhau về sức khoẻ, công việc và gia đình. Thầy cô vẫn còn đấy chỉ là đã già hơn xưa, tóc bạc hơn, nhưng nét thân thuộc thì vẫn còn nguyên vẹn bạn à!!
Kỉ niệm lần thứ 45 này là ngày đầy đủ những thầy cô cũ của chúng ta nhất, tôi dạo quanh trường một lúc cũng rất lâu, chụp ảnh cùng các thầy cô ngày ấy và bây giờ. Những cái bắt tay cùng với những cái ôm làm tôi chạnh lòng lắm bạn. Cảm xúc ùa về, tôi bước lên lớp học mà ngày trước chúng ta vẫn học lớp 9a4 lớp chọn không chuyên. Bàn ghế đều được thay đổi chỉ còn lại góc tường mà ngày trước chúng ta đã vẽ lên. Góc bàn đó năm nào chúng ta từng nô đùa, từng hờn giận, từng chia xa, từng khóc, từng vui và từng cười. Tôi nhớ lại những trò chơi mà ngày đó chúng ta từng tham gia, đó là trò giấu cặp, giấu dép cả trò chơi đổ dầu vào ghế, lớp học vẫn trống không chỉ còn lại đây kỉ niệm, tôi bất giác mỉm cười. Dù bây giờ chúng ta có nhìn lại, có hối tiếc điều gì thì cũng là đã bỏ lở, tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Vẫn là lớp học ấy người dạy ấy chỉ tiếc rằng người nghe giảng không phải là chúng ta. Tôi nhìn thật lâu xuống sân trường người người đều vui cười, già có trẻ có, đây là một buổi lễ rất đáng để nhớ. Nếu như tuổi trẻ là một cơn mưa rào, tôi ước mình có thể đắm mình một lần nữa.
Và thế kết thúc buổi lễ, tôi chúc tết thầy cô xong cũng phải chuẩn bị quay về với những ngày tiếp, làm việc với thành quả mà thầy cô từng ban tặng, lời cảm ơn chân thành đến người láy đò vĩ đại năm ấy.
Kết bài:
Bạn thân yêu à, có lẽ bạn cần phải thu xếp công việc để trở về thăm lại trường cũ nhé, chắc chắn cảm xúc của bạn vẫn dạt dào hơn tôi. Cuối lời tôi cầu chúc bạn vẫn mãi thành công, vẫn mãi là bạn thân của tôi nhé.