[Văn 8] Kể về một lần em mắc lỗi khiến thầy cô buồn – bài viết số 2
Bài làm:
Con người không một ai lớn lên mà không mắc phải những sai lầm, những khuyết điểm. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi là một đứa con gái nhiều khuyết điểm. Năm học lớp sáu, tôi đã mắc một khuyết điểm rất lớn khiến cô giáo chủ nhiệm rất buồn. Đó là đánh bạn học cùng lớp. Mặc dù chuyện đã qua lâu, mọi người cũng đã tha thứ cho tôi, đã quên lỗi lầm năm ấy nhưng nó mãi là một kỉ niệm khó phai trong cuộc đời học sinh của tôi.
Mọi người đều nhận xét rằng tôi giống cha từ ngoại hình đến tính cách. Tôi thừa hưởng từ cha đôi mắt, nụ cười,…và cả cái tính khí “nóng như Trương Phi”…Cha mẹ tôi đi làm xa để tôi sống với ông bà ngoại. Ông bà suốt ngày quần quật ngoài đồng từ sáng đến tối nên cũng không có thời gian dạy dỗ tôi đàng hoàng, nhắc nhở việc học của tôi…Có lẽ vì vậy mà tôi đâm ra lêu lỏng, ương ngạnh, coi trời bằng vung. Tôi còn nhớ như in hôm ấy là ngày thứ năm – ngày cô giáo trả bài kiểm tra môn Toán. Do lần kiểm tra đó tôi không học bài nên phải nhận điểm dưới trung bình. Thật đáng xấu hổ! Một đứa bạn cùng lớp, tên là Huy đã trêu tôi cả buổi học hôm đó chỉ vì con điểm 3 môn Toán. Nó còn bảo sẽ về mách bà tôi vì cái tội tôi ham chơi, lười học, bị điểm kém,…Là một đứa con gái nhưng tôi lớn hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều, lại còn không được dịu dàng, thùy mị mà cứ hổ báo như con trai vậy. Sau giờ học hôm đó, lúc tan trường tôi đã lôi xềnh xếch Huy ra ngoài cổng, đánh nó túi bụi và còn hâm dọa rằng: “Nếu mày dám mách mẹ tao, tao sẽ không để cho mày yên đâu”. Rồi tôi bỏ ra về với sự hả hê trong lòng nhưng đâu hay mọi chuyện sẽ tồi tệ biết chừng nào…Đúng là Huy rất nghe lời, Huy không mách bà tôi mà lại…nói với mẹ của bạn ấy. Vậy là hôm sau, mẹ Huy tìm gặp cô giáo chủ nhiệm và phàn nàn với cô về vụ việc trên.
Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi vốn là một người giáo viên yêu thương học sinh hết mực, luôn quan tâm, chăm lo, tìm hiểu cuộc sống của từng bạn trong lớp để kịp thời động viên, giúp đỡ khi cần. Tôi là một trong số những đứa học trò được cô rất quan tâm vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt và cả cái tính khí nóng nảy thất thường của tôi. Nghe mẹ của Huy kể lại sự việc ấy, cô đã phải thay tôi xin lỗi mẹ bạn ấy và hứa sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân sự việc, xử lý thích đáng. Sau tiết sinh hoạt lớp ngày thứ sáu, cô đã gọi tôi và Huy ở lại, yêu cầu tôi xin lỗi Huy. Tôi không xin lỗi mà còn lớn tiếng khăng khăng cho rằng mình không làm gì có lỗi. Khi ấy, tôi thoáng thấy trên đôi mắt cô một nét buồn khó tả và cả sự thất vọng. Tôi bất giác giật mình, có khi nào cô sẽ kỉ luật tôi, đuổi học tôi? Nỗi sợ hãi bắt đầu làm tôi bớt hống hách và dịu lại. Nhưng cô không la mắng chỉ im lặng một lúc rất lâu rồi nhẹ nhàng giảng giải cho tôi thấy lỗi sai của mình.
Dần dần, tôi nhận ra khuyết điểm của mình và chấp nhận xin lỗi Huy. Tôi cũng đã xin lỗi cô vì đã lớn tiếng khiến cô phải buồn lòng và hứa sẽ cố gắng chăm lo học hành, không “côn đồ, hung hăng” với bạn học nữa.
Giờ đây tôi đã lớn hơn một chút, đã biết nghĩ, biết lo hơn. Tôi thầm cảm ơn người cô chủ nhiệm năm nào đã trao cho tôi cơ hội để sống tốt, sống có ích như ngày hôm nay. Câu chuyện ấy tôi sẽ mang theo làm hành trang vào đời như một bài học đắc giá.