[Văn 6] Kể về những đổi mới ở quê em – bài viết số 3
Mở bài:
Thời gian trôi thật nhanh, mới ngày nào em còn là một học sinh tiểu học, nay đã lên lớp 6. Quê hương em cũng từng ngày lớn lên, từng ngày thay đổi theo sự phát triển của xã hội. Chỉ cách xa có 3 năm mà khi trở lại em rất ngạc nhiên vì sự đổi mới của quê.
Thân bài:
Quê em là một vùng nông thôn trước kia rất hẻo lánh, cách thị trấn hơn 4 cây số. Ngày trước cả gia đình em sống trong một căn nhà lá đơn sơ bên cạnh dòng sông hiền hòa. Khi Em vào học lớp 1, ngôi trường cách nhà em khá xa nhưng phải đi bộ mỗi ngày vì không có đường cho xe chạy. Người dân quê em trước kia đi lại bằng xuồng, ghe và buôn bán cũng trên những chiếc xuồng nhỏ. Hai bên sông cây cỏ rât rậm rạp, đoạn không có nhà đường xá còn đứt đoạn. Để qua sông gia đình em phải bơi xuồng nhỏ vì không có cầu. Trước trường học của em có một cây cầu nhưng làm bằng thân dừa và tre, rất khó đi. Ngôi trường của em học rất nhỏ, chỉ có 3 phòng học và bàn học thì nhỏ lại cũ kĩ. Quê em lúc đó chưa có điện cũng chưa có bệnh xá như bây giờ. Buổi tối cả xóm chỉ nghe tiếng ếch nháy kêu và tiếng chó sủa người.
Năm em học lớp 3, cha mẹ tìm được công việc trên thành phố nên cả gia đình em lên ở đấy. Bà và chú ở lại lo mồ mã tổ tiên. Từ đấy thỉnh thoảng em mới về quê một lần. Lần này về quê sau 3 năm xa quê, em vô cùng ngạc nhiên vì sự thay đổi của quê mình. Con đường xe chạy không còn ghập ghềnh đá nữa mà thay vào đó là lộ nhựa bằng phẳng rộng hơn 5 mét. Xe của ba không phải gửi ở ngoài đường lớn như lần trước, chiếc cầu nối đường lộ lớn vào nhà bà đã khánh thành, xe cộ chạy qua tấp nập.Con đường từ cầu vào nhà bà cũng được mở rộng hơn 3 mét. Chưa hết ngạc nhiên về đường đi em lại bất ngờ vì hai bên đường không còn những mái nhà lá lụp xụp nữa, thay vào đó là mái ngói đỏ tươi, nhiều nhà lầu khang trang có vườn hoa phía trước không khác gì thành thị. Trên mái nhà không còn những chiếc ăn ten cổ xưa nữa mà thay vào là chiếc chảo vệ tinh có thể xem được nhiều đài. Kìa! Ngôi trường phía trước mặt em, một ngôi trường to lớn có 2 lầu, phía trước sân trường trồng những cây cao to lớn. Ba chỉ ngôi nhà phía trước mặt em, một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, quét vôi xanh. Ba bảo ngôi nhà đó là nhà của bà Năm, bà cụ bán nước sâm trước cổng trường ngày xưa. Em nhớ hình ảnh ốm yếu của bà bên thùng nước sâm bán cho học sinh để kiếm tiền nuôi đứa cháu nhỏ không cha. Chính quyền xã đã quyên góp xây cho bà căn nhà tình thương và cho bà quán nhỏ buôn bán bánh trái cho học trò. Những hộ nghèo xóm em cũng được nhà nước hỗ trợ xây nhà ở hoặc cho vay vốn làm ăn, vì thế cuộc sống cũng ấm no hơn.
Về đến nhà của bà, vẫn là ngôi nhà rộng rãi có khu vườn phía sau nhưng ngôi nhà đã được xây tường kiên cố có dán gạch men rất đẹp. Ngôi nhà này do chú và ba xây cho bà. Mọi thứ trong nhà đều thay mới, đầy đủ tiện nghi hơn. TRông bà cũng vui vẻ và khỏe mạnh hơn xưa, bà không còn lo chuyện cơm áo nữa mà vui thú với vườn tược, chơi cùng các cháu hoặc xem cải lương trên Tivi. Cạnh nhà em là nhà cô út con bà sáu. Cô út bây giờ đã trở thành cô giáo trường làng, ngôi nhà nhỏ của cô thành ngôi nhà rộng rãi để học sinh ra vào học cùng cô.
Kết bài:
Quê hương em đã có nhiều đổi mới. Mặc dù có nhiều khác lạ so với trước nhưng em cảm thấy vui lạ thường vì người dân quê mình ngày một ấm no. Em mong ước sau này lớn lên sẽ trở thành một người có ích cho xã hội. Em sẽ về lại quê hương và góp phần sức lực nhỏ của mình xây dựng quê ngày càng giàu đẹp.