[Văn 9] Kể lại giấc mơ gặp lại người thân sao bao ngày xa cách
Mở bài:
Tôi từng nghĩ rằng mọi thứ ở trong giấc mơ đều sẽ thành hiện thực. Tôi có một giấc mơ mà cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa bao giờ quên, đó là năm tôi 15 tuổi, mơ thấy mẹ rời bỏ tôi và tôi đã gặp lại mẹ sau bao ngày xa cách và thật sự tôi đã khóc rất nhiều trong giấc mơ đó.
Thân bài:
Tôi là một đứa trẻ rất hay mơ mộng tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại mơ thấy giấc mơ tệ đến thế, thật sự tôi rất sợ hãi, sợ giấc mơ sẽ thành sự thật, sợ mẹ thật sự rời bỏ tôi. Tôi vẫn còn nhớ trong mơ mẹ sách vali và rời bỏ tôi, mẹ chán cảnh nghèo khổ, chán cảnh cơ cực. Tôi đứng ở trong góc nhà lặng lẽ nhìn mẹ rời đi, người phụ nữ duy nhất của cuộc đời tôi, tôi vẫn không kịp nói gì với mẹ, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy rời đi. Cha tôi lặng thin ngồi im không nói lời nào, lúc ấy tôi chưa bao giờ cảm thấy hụt hẫng như lúc này. Tôi cứ để gia đình mình tan rã sao, tôi còn nhỏ lắm, tôi chưa đủ suy nghĩ để níu chân mẹ lại. Bóng dáng mẹ khuất đi giờ đây chỉ còn lại sự bất lực của cha và nỗi buồn trên mắt tôi. Tôi khóc nấc thành tiếng, sự buồn tủi bao vây lấy tôi. Tại sao mọi chuyện lại tồi tệ đến thế, người phụ nữ mà tôi rất mực yêu thương. Tại sao lại thay đổi đến thế, tôi cứ thế đứng lặng và rồi tôi rụt rè chạy trốn sự thật. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối như lúc này, tôi chưa đủ trưởng thành để chứng kiến gia đình mình tan rã. Tôi thầm nhủ tôi rằng hãy để tôi thử sức một lần tự mình nhìn nhận mọi thứ, lúc này đây tôi cần thêm bản lĩnh sự gan dạ.
Tôi cũng không rõ làm cách nào thời gian trôi qua rất nhanh được. Một năm thắm thoát trôi qua, căn nhà vẫn như vậy, vẫn thiếu bóng dáng của người phụ nữ, tôi đã lớn đã biết hết những việc vụn vặt trong nhà để phụ giúp cha phần nào, người đàn ông vĩ đại trong lòng tôi. Cảm ơn vì cha không rời bỏ tôi, vẫn yêu thương tôi bù đắp cả phần tình thương của mẹ, tiếng mẹ sao nghe thiết tha dường như đã rất lâu rồi tôi chưa được gọi. Buổi sáng hôm ấy, tôi đang ngồi học bài ngoài sân, nằm trên chiếc võng được vắt ngang hàng gừa trước sân, thấp thoáng bóng dáng rất quen thuộc đang tiến về ngỏ nhà tôi, một người phụ nữ mái tóc dài, gương mặt xạm đi, tôi nhìn rất lâu nhìn chằm chằm người phụ nữ năm đó rời bỏ tôi, lòng tôi chua xót, khoé mắt cay cay, mẹ trở về rồi sao, tôi choáng váng đứng dậy, mẹ gầy đi khá nhiều, đôi mắt mẹ thâm quầng gương mặt hốc hác, tôi rất muốn biết một năm qua mẹ làm gì. Tôi muốn ôm lấy mẹ, muốn mẹ hôn tôi, nhưng dường như không thể, tôi không còn trẻ con như ngày trước có lẽ lúc này đây tôi rất giận mẹ. Giận mẹ bỏ tôi không nói lời nào, giận sự lạnh lùng của mẹ, giận cả con người mẹ yếu đuối mà bỏ đi. Cha đi làm về nhìn thấy mẹ, chạy đến ôm tôi vào lòng, lúc ấy tôi mới bắt đầu bật khóc, chua xót quá phải không? Cha sớm đã tha thứ cho mẹ từ lâu, lúc nào cha cũng an ủi tôi, mẹ sẽ về nhất định mẹ tôi sẽ về. Và đó là sự thật mẹ đã về.
Tôi im lặng rất lâu lấy lại sự bình tĩnh sau đó tôi trò chuyện với mẹ. Một năm qua mẹ thế nào, có tốt không, có sung sướng hơn ở nhà không? Hàng loạt câu hỏi tôi đặt ra, mẹ chỉ bật khóc lặng lẽ lắc đầu. Tôi biết mẹ sống không tốt, tôi biết mẹ không ổn, nên mới trở về. Tôi bắt đầu hỏi những câu chua xót từ đáy lòng “ Mẹ có nhớ con không? “ Mắt mẹ bắt đầu cay tôi còn thấy được bọng nước trên khoé mắt, mẹ khóc đưa tay ra ôm chầm lấy tôi, hôn lên má tôi, và mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã rời bỏ tôi, xin lỗi vì không trân trọng hạnh phúc gia đình, xin lỗi vì đã rời bỏ cha tôi. Mẹ ân hận lắm, một năm qua mẹ cố gắng sống, tôi cứ tưởng mẹ quên luôn con gái mẹ. Tôi ôm lấy mẹ, tôi nhớ mẹ lắm, đêm nào tôi cũng không ngủ được vì lo cho mẹ. Tôi khóc lớn cho những cái tủi thân những ngày tháng qua tôi đã chịu, hạnh phúc vì thấy nụ cười của cha, hạnh phúc vì mẹ đã trở về.
Kết bài:
Tôi cảm thấy rất lạnh, dường như cái lạnh đánh thức tôi trong mơ, tôi từ từ mở mắt ra vẫn còn những giọt nước mắt trên má tôi, thì ra đây là mơ, một giấc mơ rất đau khổ, như cơn ác mộng, trong lòng tôi chua xót, rất may mắn vì đây là mơ, tôi mong rằng giấc mơ này không thành hiện thực. Tôi lau khô nước mắt miễm cười và nghĩ thầm sáng mai nhất định tôi phải nói với cha mẹ. Một giấc mơ đầy chua xót.