[Văn 9] Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận

[Văn 9] Kể lại một việc làm khiến em rất ân hận

Mở bài:

Con người sinh ra không ai là hoàn hảo toàn diện, ai rồi cũng sẽ mắc phải lỗi lầm. Dù là lỗi lầm đó như thế nào, có lớn đến mấy đi nữa, biết sai và sửa mới là đều quan trọng. Và tôi đã làm một việc khiến bản thân tôi ân hận cho đến bây giờ.

Thân bài:

Đó là năm học lớp 8, tôi đã từng nói dối với mẹ và xin tiền đóng tiền học thêm. Nhà tôi cũng không có khá giả gì mấy, cơm đủ ăn,áo đủ mặc, đôi lúc cũng túng thiếu. Cha mẹ tôi làm thuê, để nuôi cho tôi ăn học, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ bị mẹ bắt làm việc nhà, mọi chuyện trong nhà đều là mẹ lo. Mẹ tôi rất yêu thương tôi, chăm lo từng chút cho tôi từng chút. Ở cái tuổi mới lớn, cái tuổi tò mò nhiều thứ, tôi là một đứa trẻ rất ngoan, được lòng thầy cô và bạn bè. Nên cha mẹ tôi rất tin tưởng tôi. Tôi còn nhớ hôm ấy là thứ 5 chúng tôi được nghĩ 2 tiết cuối, đám bạn tôi rủ tôi đi chợ xem đồ. Lũ bạn tôi vì gia đình có điều kiện nên các bạn ấy điều có những thứ mình thích. Chúng tôi đi quanh gian hàng bán mỹ phẩm, tôi bắt đầu thấy thích thú, cứ nhìn chằm chằm vào mấy thỏi son, ban tôi thấy thế liền nói. “ Con gái lớn rồi cần phải chăm chuốt bản thân, ở đây ai cũng có son chỉ riêng bạn là không có, ra đường nhìn nó không được đẹp lắm”. Thật sự tôi cũng rất muốn mua nhưng tôi không có tiền, tôi thật sự ghét ai cười nhạo mình. Tôi bắt đầu có suy nghĩ là sẽ mua cho bằng được, để chứng minh tôi không thua thiệt ai cả. Cây son này rất đắc, nếu như tính tiền ăn của 4 tuần tôi cộng lại vẫn không đủ. Tôi đứng hồi lâu và nói với đám bạn “ Mai tôi sẽ mua cây son này”.

Thế là tôi về nhà, trên đường trở về tôi suy nghĩ vô số lý do để nói dối và xin tiền cha mẹ để mua bằng được cây son đó. Về đến nhà tôi thấy mẹ dọn com chờ tôi đi học về rồi ăn, hôm nay chắc cha mẹ đi làm mệt lắm, nhưng vẫn vui cười nói chuyện và hỏi han tình hình học trên lớp của tôi. Thấy cha mẹ quan tâm tôi lúc ấy tôi thật sự không dám mở lời, nhưng tôi đã nói với đám bạn của mình ngày mai mình sẽ mua được cây son đó. Nên tôi quyết định nói dối, lúc ăn com xong tôi xuống rửa bác phụ mẹ, tôi đang rất căng thẳng vì đây là lần đầu tiên tôi nói dối. Tôi lắp bắp mở miệng :” Mẹ cho tiền con đóng tiền học thêm nhé, thầy bảo mai đóng cho thầy”. Tôi thấy mẹ tôi im lặng suy nghĩ hồi lâu mẹ hỏi tôi: “Bao nhiêu thế con”. Tôi nói là ba trăm rưỡi. Thấy mẹ đang im lặng, và hỏi tôi :” Con nói thầy đợi vài bửa nữa được không”.

Tôi chưa bao giờ thấy mình gấp gáp như lúc này tôi nói nhanh:” Không được đâu mẹ, thầy bảo phải nộp cho thầy không thì không học nữa, đã trể lắm rồi”. Mẹ chỉ khẽ ừ rồi vào trong nhà, mẹ với cha nói chuyện với nhau, thật ra nếu như lúc ấy tôi biết mẹ bị bệnh thì tôi sẽ không bao giờ nói dối như vậy.

Và cuối cùng tôi cũng mua được cây son ấy, khoe với bạn bè mình không thua thiệt ai, nhưng tôi càng không biết rằng số tiền ấy dùng để chữa bệnh cho mẹ tôi. Lúc tôi về nhà trong lòng rất vui sướng, bước vào nhà tôi thấy không ai ở nhà cả chỉ có một mảnh giấy mà cha viết để lại. “ Mẹ con bệnh nặng cha đưa mẹ lên trạm xá con tự ăn com nhé”. Người tôi rung lên, tôi ngồi khụy xuống đất, dường như mẹ chính là người làm tôi thức tỉnh, chỉ vì sự đua đòi của mình mà mẹ phải nằm viện, tôi chỉ mới vừa ấy tuổi thôi đã bất hiếu với cha mẹ, tôi bật khóc và không biết phải làm gì, nếu như vì sự bồng bột nhất thời mà tôi làm mẹ bệnh nặng thêm, tôi ân hận lắm, tôi đạp xe đến trạm xá, thấy cha ngồi trước cửa trạm xá rất lo lắng, tôi đau khổ, chạy tới tôi xin lỗi cha, và tôi nói ra lỗi lầm của mình. Tôi sai rồi,  cho đến tận bây giờ tôi vẫn thấy mình sai. Tôi vào phòng mẹ, nắm tay xin lỗi mẹ, tôi khóc nấc thành tiếng, mẹ chỉ nói biết nhận lỗi là tốt rồi, tôi ôm chầm lấy mẹ, tôi rất sợ xa người này vĩnh viễn. Từ đó cho đến tận bây giờ tôi không dám nói dối nữa.

Kết bài:

Trưởng thành rồi không phải lúc nào cũng là cái bóng của cha mẹ, hãy biết tự va chạm với đời, đừng bao giờ học cách đua đòi, đừng bao giờ nói dối với những người thân của mình. Tôi vẫn không quên lần nói dối đó, cho đến bây giờ tôi vẫn ray rức không quên được, đó là bài học mà tôi nhớ suốt cuộc đời này.

2.9/5 - (7 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →