[Văn lớp 7] Nêu cảm nghĩ về nụ cười của mẹ – Bài viết số 3

[Văn lớp 7] Nêu cảm nghĩ về nụ cười của mẹ – Bài viết số 3

Bài làm:

“Nếu bạn chỉ có duy nhất một nụ cười hãy dành nụ cười đó cho những người bạn yêu thương” – Maya Angelou. Một trong những điều quý giá nhất cuộc đời của mỗi con người chính là nụ cười mà chúng ta đã trao cho nhau. Người đã cho bạn một nụ cười chân thành, chính là người đã trao cho bạn chính trái tim của họ. Khi ấy nụ cười thiêng liêng và quý giá biết bao. Và mẹ tôi, chính là người có nụ cười chân thành nhất, thiêng liêng và quý giá nhất. Là món quà của thượng đế đã ban cho mẹ.

Mẹ tôi năm nay gần 40 tuổi, mẹ có khuôn mặt sáng, tròn trịa, đầy dặn mà người xưa hay gọi là gương mặt phúc hậu, khuôn mặt ấy bây giờ cũng đã vì gió mưa mà đen xạm đi, đôi mắt lúng liếng một thời nay đã phần nào không còn trong xanh như cái thời cuỗm mất trái tim của biết bao người nhưng đặc điểm khiến mẹ luôn giữ được phong độ chính là nụ cười. Đôi môi đầy đặng và có khuôn hình trái tim rõ ràng, hàm răng đều tăm tắp như hạt bắp đến giờ vẫn không bị hư hại chi hết và đặc biệt là có cái đồng tiền kim bên phải làm cho nụ cười trở nên khó quên. Bà nói với tôi rằng, ngày còn trẻ, mẹ tôi không có gì nổi bật ngoài đôi mắt biết nói và nụ cười như xuân, mẹ ngày ấy không trắng, không cao, cũng không phải là người khuê cát, nhưng chính nhờ hai món hồi môn ấy mà biết bao anh chàng “thụp ló” trước nhà. Mẹ bảo “duyên trời cho của mẹ”

Có lẽ từ khi tôi nhận thức được thế giới xung quanh của bản thân mình thì tôi đã thấy nụ cười của mẹ, càng lớn nụ cười ấy ngày một có nhiều đặc tính khác hơn. Mẹ luôn cố cười trong mọi hoàn cảnh và nụ cười ấy đã giúp cho gai đình tôi vượt qua những sóng gió và đầm ấm cho đến ngày hôm nay. Đó là nụ cười lạc quan sau một ngày làm việc vất vả của gia đình, khi cha bước chân vào nhà với nét mặt mệt mỏi của cuộc đời, mẹ cười ấm nồng có chút dịu dàng và hỏi “nay thế nào anh”, là nụ cười khoái trá hào sảng đối với những người hàng xóm xung quanh, ai ai cũng nói “thích là thích cái cười của chị ba”, mẹ cười rất tươi đầy tự hào khi chị em chúng tôi học giỏi, đạt thành tích cao, được mọi người khen ngợi. Là nụ cười an tâm lấp lánh khi việc mẹ làm giúp cho ông bà hai bên được đầy đủ, an khang.

Nụ cười của mẹ là hình ảnh đã theo bước chân của tôi từ lúc mới sinh ra đến giờ, chưa bao giờ với tôi, mẹ không có nụ cười. Ngày còn bé, có những lúc làm sai, bị mẹ trách phạt, quở mắng nhưng những giây phút ấy vẫn không thay thế được khoảnh khắc nụ cười của mẹ. Có khi gặp chuyện không vui, mẹ quan tâm hỏi han, có lúc nghĩ chuyện này không nên nói với mẹ, thì chỉ cần mẹ cười một cái là bao nhiêu điều cứa trôi tuột ra, giống như là nụ cười ấy có thuốc mê vậy. Nụ cười ấy chia sẻ với tôi những niềm vui, nỗi buồn thường nhật. Nụ cười động viên tình thần vô cùng mãnh liệt cùng câu nói chắc nịch “Mẹ tin là con gái mẹ làm được!”. Là nụ cười ngạc nhiên long lanh trong đáy mắt khi chị em tôi lớn lên từng ngày, biết tự lo lắng, quan tâm bản thân và cho nhau, tôi nhớ như in cái ngày mà mẹ mới sinh em út được 4 tháng, mẹ bảo tôi trông em để mẹ đi pha bột cho em ăn trưa. Bỗng nhiên cu câu khóc quá, tôi đã bế lên và dỗ dành. Khi bước vào phòng, mẹ ngạc nhiên và cười tươi đến toét cả miêng, khen tôi giỏi quá, đã biết lo cho em. Tôi đã vui cả một ngày vì câu nói ấy.

Tôi thích nhất lúc nhìn thấy mẹ tôi cười, từ những chuyện lớn lao, đến những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống. Khi cả nhà cùng xem đài vào buổi tối, mẹ cùng cha nằm trên võng, chị em tôi đứa ngồi đứa nằm bên cạnh. Khi nghịch ngợm trêu trọc nhau, kéo luôn cả cha vào phân xử, ai cũng giành cha về làm “đồng minh” cho mình, khi ấy ất cả mọi niềm hạnh phúc trên thế gian đong đầy trong nụ cười của mẹ.

Vì vậy tôi sợ nhất là những lúc mẹ không cười, vắng nụ cười của mẹ gia đình như thiếu đi một thứ gì đó, to lớn lắm vĩ đại lắm mà không có thể dùng điều gì khỏa lấp nó được, nhất là cha, chỉ cần mẹ không cười, cha ủ dột còn hơn cả chị em tôi. Thế là chuyện này trở thành chuyện quan trọng trong nhà, mẹ nói “Vì mẹ nắm quyền sinh sát bốn nhân mạng trong tay mình, nên ngày nào mẹ cũng phải cười, đến ngày không thể cười được nữa”, nghe đến đây, tim tôi nhói đau, tôi sẽ phải làm sao nếu một ngày cả thể giới của tôi vắng đi nụ cười ấy…

Người ta nói vì Chúa không thể lúc nào cũng ở bên ta nên người đã tạo ra mẹ, và nụ cười của mẹ chính là phép thuật chữa lành mọi thứ trong đời cho chúng ta. Tôi sẽ luôn là người nuôi trồng nụ cười ấy của mẹ mãi mãi, mãi mãi để luôn bên tôi, bên gia đình tôi chính là nụ cười của mẹ.

5/5 - (1 vote)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →

Leave a Reply