[Văn 10] Kể lại kỉ niệm sâu sắc của anh chị về tình cảm gia đình, bạn, thầy trò theo ngôi thứ nhất

[Văn 10]Kể lại kỉ niệm sâu sắc của anh chị về tình cảm gia đình, tình bạn, tình thầy trò theo ngôi thứ nhất – bài viết số 2

Bài làm

Ngày tháng rồi sẽ trôi rất nhanh, ngày hôm nay rồi sẽ là ngày qua. Chúng ta rồi cũng sẽ quên đi rất nhiều chuyện trong đời, cái còn lại chỉ là kỉ niệm. Ai cũng có những kỉ niệm sâu sắc nhất đời mình. Với tôi kỉ niệm ấy gắn với tình bạn của tôi và Đen, nói đúng hơn là lần đầu tiên tôi phát hiện Đen mới là người bạn tốt thật sự của tôi.

Đen vốn là bạn học chung với tôi từ thuở tiểu học nhưng chẳng bao giờ tôi để tâm đến người bạn này. Ở lớp tôi nổi tiếng là chăm ngoan, học giỏi nên có rất nhiều bạn. Vào cái tuổi thích thể hiện mình và kiêu căng, ai trong chúng ta lại biết trân trọng mọi thứ mình đang có. Tôi cũng thế, cái cô gái được cả đám bạn yêu thích kia coi sự tồn tại của người bạn gần nhà ngồi cuối lớp như một bức tượng. Đen đúng là một bức tượng không hơn không kém, một bức tượng được tạc sơ sài, chỉ duy có mái tóc là người tạc tượng chú tâm đến. Mái tóc của Đen rất thưa nhưng mỗi sợi đều xoăn tít. Nước da ngâm đen như cái tên của bạn ấy.

Mặc dù chung xóm, nhưng những trò chơi của chúng tôi Đen đều không tham dự. Tôi chỉ thấy thỉnh thoảng có đôi mắt tò mò nhìn chúng tôi qua khung cửa sổ. Sau này tôi mới biết tất cả là tại chúng tôi hay trêu chọc Đen là con không cha lại xấu xí, đen đúa.

            Câu chuyện bắt đầu vào năm tôi học lớp 7. Trong lớp tôi là lớp trưởng gương mẫu nhưng lại nghiêm khắc với các bạn. Có một nhóm học sinh cá biệt, hay trốn học, đánh nhau, hút thuốc. Tuần nào tôi cũng phê bình các bạn ấy trước lớp. Lần đó tôi chứng kiến nhóm bạn ấy trộm tiền quỹ của cả lớp, tôi đã báo cho giáo viên chủ nhiệm. Kết quả là đứa cầm đầu bị đình chỉ học, những bạn còn lại bị kỉ luật và mời phụ huynh. Ngay ngày hôm sau, lúc tôi đi học về nhóm bạn đó đã chặn tôi lại. Không may mắn thay hôm đó tôi chỉ đi xe đạp về một mình. Tôi rất hoảng sợ vì nghĩ đến chuyện xấu nhất xảy ra. Thằng cầm đầu giương đôi mắt vênh váo nhìn tôi:

  • Lớp trưởng có muốn nghỉ học như bọn này không?

Tôi thật sự hốt hoảng:

  • Các bạn làm sai, tôi chỉ nói đúng sự thật, tôi đã nhiều lần khuyên các bạn nhưng các bạn đâu nghe.

Hắn đá mạnh vào xe tôi thị uy:

  • Tao không thích nói nhiều, giờ bọn tao cũng nghỉ học rồi nên chẳng gì phải sợ. Hôm nay tao phải dạy mày bài học về tội láo toét.

Những đứa không thích giải quyết vấn đề bằng lời nói chắc hẳn chỉ thích nắm đấm mà thôi. Tôi hét lên quay đầu xe thì bị chúng chặn lại, tôi ngã nhào xuống đất.

Bỗng một chiếc xe đạp khác tông thật mạnh vào đứa chỉ huy khiến hắn không thể đánh tôi. Tên cầm đầu đứng dậy ra hiệu cho 3 đứa còn lại xông đến đánh kẻ vừa can thiệp. Phải rồi, tôi nhận ra ngay cái dáng gầy gò của Đen, mái tóc xoăn tít ấy ướt mồ hôi.

  • Ê, cái thằng đầu xoăn, mày muốn chết à?

Tên cầm đầu quát lên và đánh, đấm túi bụi vào Đen. Đen cũng đánh trả lại nhưng không thể kịp với những đòn ra liên tục của tụi nó. Tụi nó là dân chuyên đánh nhau cơ mà. Đen ngã xuống đường, tôi dùng hết sức mình xông thẳng vào bọn chúng và kêu cứu. Lúc ấy có một chiếc xe chạy qua dừng lại. Bọn chúng bỏ đi, một chú tốt bụng trên xe đã chở Đen đến trạm xá gần đó. Tôi đạp xe theo mà khóc nức nở. Lúc ấy nếu có một điều ước tôi ước mình đã không mách với cô hoặc ít nhất người gánh chịu đòn không phỉa là Đen. Nếu bạn ấy có chuyện gì, tôi biết phải ăn nói thế nào với mẹ bạn.

Sau một hồi băng bó vết thương ở tay và trán, cô y tá nói với chúng tôi:

  • Vết thương ngoài da không ảnh hưởng đến bên trong. Nhưng muốn chắc chắn, các em nên đến bệnh viện để kiểm tra lại.

Đen cười mếu máu bởi những vết bầm còn trên môi:

  • Em không sao, em sẽ đến bệnh viện sau, em cảm ơn chị.

Chúng tôi xin phép ra về. Đen đạp xe chở tôi lần đầu tiên với những vết thương bầm tím ở chân. Tôi xót xa giành chở nhưng Đen không cho. Tôi bảo Đen:

  • Hay là mình đi đến bệnh viện luôn nhé.

Ban đầu bạn ấy một mực từ chối và bảo không đủ tiền. Tôi dọa bạn sẽ giận bạn nếu không đi và tôi có tiền để chi trả.

Chúng tôi đến bệnh viện huyện, rất may mắn sau khi xét nghiệm đủ loại, Đen không sao. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên trong đời tôi biết cầu xin và lo sợ như thế cũng là lần đầu tiên tôi thật sự quan tâm đến người bạn của mình. Trên đường về tôi xin lỗi Đen và bắt chuyện với Đen như một người bạn mới quen. Đen ít nói, chỉ hiền lành mỉm cười. Trời đã xế chiều, cái bóng Đen in trên mặt đường to lớn đủ để che chở, bảo vệ bạn mình. Tôi kể lại chuyện cho mẹ tôi nghe và sang nhà xin lỗi mẹ Đen. Đến nhà Đen, ngôi nhà chỉ cách nhà tôi vài căn nhưng có bao giờ tôi lui tới, ngôi nhà nhỏ nhưng ấm áp. Mẹ Đen mỉm cười hỏi tôi:

  • Con cũng biết chuyện của Đen nữa sao, Đen nó bị các bạn đánh vì mách với cô giáo việc mấy đứa kia trộm tiền.

Tôi còn chưa hết ngạc nhiên mẹ Đen đã nói:

  • Cô biết Đen nó không sai, chỉ là gặp bạn côn đồ, cũng may là nó không sao.

Nước mắt tôi bỗng rưng rưng, tôi lau vội rồi mỉm cười an ủi cô ấy như an ủi chính bản thân tôi. Tôi thấy lòng mình quặn thắt vì tấm lòng của Đen và hối hận cho những ích kỉ trước kia của mình. Tôi muốn chạy lại nắm lấy tay người bạn kia rồi nói thật nhiều lời xin lỗi. Cảm ơn Đen người đã dạy cho tôi bài học về tình bạn, người đã cũng tôi đi qua những tháng ngày vui buồn của tuổi học trò. Cũng từ đó, chúng tôi thành đôi bạn thân cùng đến trường, cùng học bài và cùng chia sẻ mọi chuyện chỉ có điều Đen chỉ nghe và tôi là người nói.

Thấm thoát đã 3 năm, chúng tôi dù không còn học chung lớp nữa nhưng trên con đường về nhà vẫn thấy hai đứa học sinh tíu tít chuyện trò, mỗi người đạp một chiếc xe nhưng chúng tôi có chung bao kỉ niệm. Tôi luôn tự hào về người bạn của tôi, có thể đối với mọi người đó là đứa học trò không xuất sắc, không có vẻ ngoài ưa nhìn nhưng với tôi Đen là một người hùng.

5/5 - (1 vote)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →

Leave a Reply