[Văn 7 ] Biểu cảm về người thân yêu nhất của em (người mẹ)

[Văn 7 ] Biểu cảm về người thân yêu nhất của em (người mẹ)

Mở bài

“riêng mặt trời chỉ có một mà thôi

Và mẹ em chỉ có một trên đời”

Tôi đã nghe rất nhiều bài hát và đọc rất nhiều bài thơ ca tụng mẹ nhưng lại không thể đủ ngôn từ để diễn tả tình cảm và công ơn mà mẹ đã dành cho mình. Tình cảm ấy sâu sắc và thiêng liêng biết mấy, nó là động lực là niềm tin để tôi bước vào đời.

Thân bài

Mẹ tôi là một người nông dân tay lắm chân bùn, chẳng má hồng, môi đỏ, da mịn màn như những bác sĩ, cô giáo là mẹ của các bạn cùng lớp, thế nhưng tôi vẫn tự hào về mẹ. Tôi thương cái dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn của mẹ, thương đôi chân trần nhiều vết nứt do lội lặn đồng sâu. Tôi xót bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay thô ráp và chai sạn. Có bao giờ mẹ chăm sóc cho những ngón tay đã một thời mềm mại ấy bởi mẹ còn cấy lúa, trồng rau, nuôi gà, chăm các con và làm bao nhiêu việc trong nhà. Tôi yêu biết mấy đôi bàn tay ấy, đôi bàn tay dắt tôi bước đi đầu tiên cũng là đôi bàn tay đã dìu tôi qua những cánh cửa cuộc đời. Gương mặt mẹ cũng chịu bao lần mưa nắng nên sạm đen, những vết chân chim cứ thế mọc chen chit trên vầng trán ở cái tuổi 40. Gương mặt của những người nông dân quê tôi hiền lành, chất phác. Đôi mắt mẹ, đôi mắt mà tôi thích thú mỗi lần nhìn vào cứ long lanh lạ thường. Duy chỉ có đôi mắt đen láy ấy là không chịu khuất phục trước sự khắc nghiệt của thời gian. Ba tôi bảo ngày xưa cũng vì đôi mắt ấy mà ba yêu mẹ, đôi mắt cho người đối diện sự tin tưởng, yêu thương.

            Mỗi lần nghe kể về ngày xưa của mẹ tôi không giấu được nước mắt. Mẹ sinh ra trong gia đình đông anh em, mẹ là người gánh vác gia đình bằng nghề vá lưới, theo ghe cá làm khô bán, có lúc gánh nước thuê. Quê ngoại tôi tận vùng biển còn cha tôi lại ở nơi ruộng đồng. Ngày lấy cha mẹ chỉ có mỗi chiếc áo bà ba cũ mặc theo chồng. Ngày xưa đường xá khó đi cũng không nhiều xe cộ như bây giờ nên đám rước dâu chỉ có vài người với mâm trầu cau làm lễ. Tôi đã bao lần thấy mẹ chạnh lòng khi thấy những cô gái mặc áo cưới về nhà chồng. Sống bên chồng trăm người lạ một người quen, mẹ phải cố gắng vun vén gia đình, chăm sóc yêu thương ông bà nội và làm tròn trách nhiệm dâu con. Mẹ ơi! Con chưa đủ lớn để hiểu chuyện đời nhưng con biết những gánh nặng trên đôi vai nhỏ bé của mẹ cứ lớn dần theo từng ngày con khôn lớn. Tiền sinh hoạt hằng ngày, tiền thuốc men cho ông bà, tiền cho con đi học…bao nhiêu chi tiêu cứ bám lấy ba mẹ day dẳng. Con còn nhớ có lần mẹ đã bán chiếc nhẫn duy nhất mà bà ngoại cho mẹ để trả viện phí cho con. Mẹ ơi, trong cơn sốt mê man ấy con đã thấy một cô tiên, cô ấy còn rất trẻ và xinh đẹp, cô ấy lau mồ hôi cho con, đắp mền cho con rồi thức cả đêm bên cạnh con. Chỉ có mẹ thôi, cô tiên của con mới hi sinh vì con nhiều như thế.

Mẹ của con không thể dạy con học bài, làm bài, ngày xưa mẹ chỉ học hết lớp 1 đã không đủ điều kiện học tiếp. Nhưng những đêm con ngồi bên ánh đèn mẹ cũng không ngủ được. Mẹ thao thức đợi con, mẹ sợ con đói, con lạnh nên chốc chốc lại pha sữa, đem áo khoát cho con. Mẹ có biết lúc mẹ quay đi con đã khóc, nước mắt con rơi nhòe nét chữ, con muốn nói cảm ơn mẹ nhưng sao không nói thành lời. Ấy vậy mà đứa con khờ dại hay mặc cảm của mẹ lại khiến mẹ buồn. Đó là lần con vừa vào lớp 6, mẹ đã thức mấy đêm liền khâu sửa chiếc áo trắng của chị lại cho vừa với con. Ngày khai giảng các bạn đến nhà rủ con đi cùng, mẹ vui vẻ đem khoe chiếc áo và kêu con mặc vào. Con đã giận hờn vì chiếc áo cũ lại còn chê áo xấu trước mặt bạn bè con và ngoe nguẩy bỏ đi. Con đâu biết rằng nước mắt mẹ lăn dài trên má, tấm lòng người mẹ nghèo sao mà sâu nặng vậy. Mặc dù sau đó con đã nhận ra lỗi của mình, con đã xin lỗi mẹ nhưng nỗi ân hận vẫn không bao giờ mất trong lòng con. Con ước nếu thời gian quay trở lại con sẽ chẳng bao giờ để mẹ khóc vì con.

Đối với bản thân mẹ không bao giờ dám mua 1 bộ quần áo đắt tiền, mẹ dành dụm cho gia đình. Nhưng mẹ chẳng bao giờ ki bo hay ích kỷ với mọi người. Mẹ sẵn lòng giúp đở ai thiếu thốn. Khi thì vài kí gạo, khi thì mớ rau, con cá, vài bộ quần áo mới, mẹ đã giúp chị hang xóm nuôi hai con nhỏ vì chồng chị ấy mất mà ba mẹ con lại khó khăn. Mẹ chẳng ngọt ngào, nịn nọt bất cứ ai nhưng ai cũng yêu thương mẹ.

Kết bài

Tôi có quá nhiều mơ ước trong đó mơ ước cho mẹ tôi là phần nhiều. Có thể sau này tôi chẳng giàu sang, thành công như tôi hằng mơ ước nhưng chắc chắn một điều tôi sẽ dành tiền mua cho mẹ một chiếc áo cưới thật đẹp và tổ chức cho ba mẹ một ngày cưới thật sự ấm cúng bên chị em tôi. Tôi sẽ mua tặng ba một chiếc nhẫn và nhờ ba trao cho mẹ như chiếc nhẫn ngày xưa bà cho mẹ. Con cảm ơn mẹ, mặt trời của con, con yêu mẹ nhiều hơn những gì con có thể nói thành lời. Con sẽ cố gắng học thật tốt và không bao giờ để mẹ buồn mẹ khóc.

3.2/5 - (4 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →

Leave a Reply