Kể lại truyện Thánh Gióng bằng lời văn của em

Đề: Kể lại một câu truyện cổ tích hoặc truyền thuyết bằng lời văn của em – Bài viết số 1 lớp 6

Bài làm 2: Kể lại chuyện Thánh Gióng

Mở bài:

Hằng năm, cứ đến những ngày đầu tháng giêng với khí trời trong trẻo và tưng bừng của ngày tết chưa qua thì ở làng Gióng, Sóc Sơn, Gia Lâm, Hà Nội lại tổ chức hội Gióng để tưởng nhớ vị anh hùng đã có công dẹp giặc Ân, giữ yên bờ cõi và hơn hết là truyền lại cho đời sau tinh thần đấu tranh nhân dân lấy tre làm vũ khí. Hình tượng Thánh Gióng đã trở thành một trong tứ bất tử có sức ảnh hưởng đến văn hóa tín ngưỡng của người Việt. Câu chuyện về sự ra đời, lớn lên của Thánh Gióng cũng là một câu chuyện thần kì.

Thân bài:

Từ rất xưa, khi đất nước ta có tên gọi là Văn Lang và dưới thời cai trị của các vua Hùng. Vào đời vua Hùng thứ 6, vua thuận lòng dân, hợp ý trời nên mưa thuận gió hòa, quanh năm người dân cày cấy, đánh bắt được mùa nên cuộc sống của người dân khắp đất nước tạm yên ổn.

ở một ngôi làng nọ, có hai vợ chồng ông lão ăn ở phúc đức nhưng chẳng may đã ngoài lục tuần mà vẫn chưa có lấy một mụn con. Ông bà ngày đêm cầu trời khẩn phật, đi hết chùa này đến miếu nọ vẫn chưa thấy gì thay đổi. Một hôm, như mọi khi, bà ra đồng cấy lúa, lúc ra về bà thấy một bàn chân rất to và kì lạ in hằn trên đất. Lấy làm lạ, bà ướm thử chân mình vào, về nhà bà đã thụ thai. Khi bụng ngày một to và cũng sắp đến ngày khai hoa nở nhị, ông bà càng trông đợi đứa con thì đứa trẻ vẫn chưa chịu ra đời. Nỗi lo lắng cộng tuổi già khiến ông lão bệnh rồi qua đời. Bà mang thai đúng 12 tháng mới hạ sinh một cậu trai kháu khỉnh. Cậu bé ra đời đã mang trên người một ánh hào quang khác thường. Thời gian trôi qua, cậu bé 3 tuổi mà vẫn không nói, không cười, thậm chí cũng chẳng biết bò, biết đi như những đứa trẻ cùng trang lứa. Hàng xóm láng giềng kẻ bàn tán, người thương hại khiến bà mẹ càng đau lòng. Bà mang cậu bé đến những nhà lang y nổi tiếng mà vẫn không thể chữa khỏi vì cậu bé vốn chẳng bệnh tật gì.

Năm ấy, giặc Ân sang xâm phạm bờ coi nước ta. Chúng đến cướp bóc, phá các thôn làng, bắt giết trâu bò ăn thịt, lấy gạo của nông dân. Cuộc sống của nhân dân bỗng trở nên cơ cực, lòng dân oán hận mà không thể đánh đuổi được kẻ thù. Triều đình cho quân lính ra trận nhưng thế giặc mạnh quân ta không thể nào đấu lại. Vua vô cùng nao núng,bèn cho sứ giá đi khắp nơi trên đất nước tìm nhân tài, sứ giả đi tới đâu loa truyền vang khắp xóm:

  • Loa loa, nay đất nước đang lâm nguy, nhà vua trọng nhân tài, ai có tài năng thì lên kinh phò tá.

Cậu bé đang nằm lăn lóc trong nhà nghe tiếng sứ giả bỗng nhiên thốt lên:

  • Mẹ ơi! Mẹ mời sứ giả vào đây cho con!

Bà mẹ chưa hết vui mừng vì con mình đã nói được lại hoảng hốt khi con đòi gắp sứ giả, người mẹ can:

  • Con còn bé thế này, sứ giả đang tìm người tài, con gặp ông ấy làm gì.
  • Thưa mẹ, con muốn giúp đất nước, xin mẹ hãy mời ông ấy vào đây?

Người mẹ phần lo sợ, phần thương con van nài nên bạo dạn ra mời sứ giả vào. Lúc này, sứ giả gặp một cậu bé tuổi lên ba, tóc còn để chỏm đang dõng dạc nói chuyện, ông cho là đứa trẻ nghịch ngợm, toan bỏ đi.

  • Có phải ông được lệnh vua tìm người tài đánh giặc Ân? Thế giặc đang hùng mạnh như hổ thêm cánh, nếu không gấp rút thì con hổ ấy sẽ nuốt chửng cả đất nước.

Sau khi nghe xong những lời nói ấy của cậu bé, sứ giả nửa tin, nửa ngờ đáp:

  • Vậy theo ngươi thì nên làm thế nào?
  • Ông tìm đúng người rồi đấy, mau về tâu với vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một áo giáp sắt, một chiếc roi sắt, đem đến đây cho ta, còn những chuyện khác cứ giao ta.

Sứ giả nhận ra đây thật là một nhân tài nên vội thúc ngựa chạy nhanh về cung bẩm báo. Đêm hôm trước. vua nằm mộng thấy có phúc tinh trên trời chiếu xuống, tra ra thì nơi ấy chính là chỗ ở của cậu bé nên quả quyết đây thật sự là người tài có thể giúp được cho đất nước. Vua cho truyền quân sĩ ngày đêm rèn các loại binh khí đúng theo yêu cầu của cậu bé. Từ ngày gặp sứ giả, cậu Gióng bỗng khác hẳn đi. Cậu ăn rất nhiều, người mẹ chẳng kịp xay thóc nấu cơm. Hàng xóm thấy vậy cũng góp phần nuôi cậu bé.

Giặc đã tràn nên chân núi Trâu, thế giặc ngày càng hun hãn. Đứng xa vài dặm đã nghe thấy tiếng reo hò của kẻ thù. Đúng lúc này, sứ giả mang đến cho Gióng roi sắt, ngựa sắt và áo giáp sắt. Gióng nhanh chóng khoác tấm áo choàng, bỗng một cậu bé lên ba đã biến mất thay vào đấy là một chàng trai khôi ngô, dáng cao, mắt sáng. Ai nấy đều ngạc nhiên, cả người mẹ Gióng cũng ngỡ ngàng không tin vào mắt mình. Bà mới vỡ ra sự tình, có lẽ đứa con trai của bà thương yêu bấy lâu nay chính là thần tiên trên trời đã sai xuống để giúp dân lành trừ giặc. Các quân sĩ cùng nhân dân nhận thấy được sức mạnh phi thường của người tướng lĩnh càng thêm vững lòng và nguyện đem cả tính mạng của mình để bảo vệ đất nước. Giặc cầm cờ phất trận, trống đánh liên hồi, gió ngựa tung bay. Thánh Gióng nhảy lên mình ngựa sắt, chàng cầm roi sắt và quất vào mông ngựa, ngựa đột nhiên hí vang trời. Chàng phi ngựa xông thằng  đến tên giặc cầm đầu, dủng roi sắt đánh tan quân thù. Chàng mở đường đi trước, quân lính reo hò theo sau khiến kẻ thù khiếp sợ. Chúng chạy toán loạn giẫm đạp lên nhau. Roi sắt gãy, chàng nhổ bụi tre bên đường để đánh. Tre như roi khiến quân giặc tan tành.

Quê hương đã sạch bóng quân thù. Chàng Gióng trở về nhà lạy tạ mẹ rồi từ giã dân làng để bay về trời. Mẹ già vừa thương con vừa lưu luyến:

  • Mẹ con ta duyên chẳng được bao lâu, mẹ thì già rồi lại đơn lẽ một mình muốn có con bên cạnh nhưng vì con chẳng phải người trần. Con phải trở về, con đi mẹ chỉ biết ngóng trông ngày con trở lại.

Thánh Gióng xót xa cho cảnh mẹ già tiễn con nên an ủi:

  • Mẹ đừng buồn, con về trời nhưng cũng sẽ có ngày lại trở về thăm mẹ. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe, con mới có thể yên tâm rời khỏi.

Kết bài

Sau buỗi đưa tiễn ngậm ngùi, Thánh Gióng bỏ lại áo giáp sắt, ngựa sắt rồi bay thẳng về trời. Vua nhớ công ơn nên lập đền thờ Gióng tại chân núi Sóc Sơn. Dân làng nơi đây hằng năm đều tổ chức tưởng nhớ chàng.

5/5 - (3 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →