[Văn 6] Kể về một chuyện vui sinh hoạt – bài viết số 3
Mở bài:
Tuổi thơ là một miền kí ức có nước mắt lẫn nụ cười. Ở cái tuổi còn nhiều suy nghĩ bồng bột nhưng lại muốn khẳng định mình tôi đã làm nhiều trò mà đến bây giờ nghĩ lại thật buồn cười cho chính mình. Câu chuyện khiến tôi cảm thấy vui nhất, đáng yêu nhất là chuyện chuồn chuồn cắn rốn khi tôi là cô bé lớp 2.
Thân bài:
Ngày bé, tôi sống cùng bà ở một vùng nông thôn. Mặc dù nơi đó rất giản dị, nghèo khó nhưng lại rất vui. Tôi rất thích chơi đùa cùng các bạn chung xóm, chúng tôi chơi thả diều, bắt cào cào, cất nhà chòi…Trò chơi nào cũng hấp dẫn đối với một đứa trẻ từ thành thị như tôi. Duy chỉ có trò bơi sông bắt cá là tôi không tham gia được vì tôi không biết bơi. Mỗi lần các bạn rũ là tôi từ chối bằng nhiều cách, nào là bệnh cảm, nào lạ vừa tắm xong…chẳng bao giờ tôi dám nói sự thật mình không biết bơi và rất sợ nước vì sợ lũ bạn cười nhạo. Nhưng lần đó thằng Béo, đứa hay trêu chọc và cao lớn nhất trong nhóm phán rằng:
- Nhỏ Trang không biết bơi tụi mày ơi.
Tôi ức lắm không biết nói gì như kẻ vừa bị bắt quả tang. Tôi chối bay biến rằng mình biết bơi từ năm lớp 1. Tụi thằng Béo không tin và thách tôi bơi qua sông để chứng minh. Tôi không còn cách nào khác là hẹn với tụi nó mai tôi sẽ bơi. Về nhà tôi hối hận vì những lời mình đã hứa, rồi mai tôi phải làm sao, trong thời gian một ngày ai lại học bơi được. Tôi chợt nhớ đến lời ông tôi nói ngày xưa “bắt chuồn chuồn cắn rốn cho mau biết bơi”. Tôi tin ngay vì chưa bao giờ ông nói dối tôi điều gì, tôi đâu biết rằng đó chỉ là lời nói đùa của mọi người dành cho bọn trẻ nhút nhát. Trưa hôm sau tôi có mặt tại bờ sông trước khi đám bạn đến. Tôi bắt chú chuồn chuồn ngô cắn một cái rất đau vào rốn và nghĩ mình sẽ bơi được thôi. TRước sự chứng kiến của thằng Béo và đám bạn, tôi hít một hơi dài và lấy đà y như một vận động viên thể thao dưới nước tôi xem trên Tivi. Đùng! Tôi rơi tự do xuống nước như một trái dừa rụng. Các bạn cũng biết điều gì xảy ra rồi. Chẳng có ai lại biết bơi chỉ nhờ chuồn chuồn cắn rốn. Tôi chìm đúng như cách trái dừa chìm nghỉm trong khi chưa bơi được mét nào. Tôi chới vưới kêu cứu và uống mấy ngụm nước sông. Đám bạn lúc đó cứ nghĩ tôi chơi trò trốn tìm lặn dưới nước nên đứng trên bờ vỗ tay cổ vũ. Cho đến khi thằng Béo la lên “Con Trang nó không biết bơi”, hai đứa lớn và thằng Béo nhảy xuống lôi tôi lên bờ. Cả nhóm hoảng hốt không dám cười cho đến khi tôi ngồi dậy tỉnh táo và khóc thì mấy đứa bạn tôi bụm miệng cười. Thằng Béo nói với tôi
- Trang không biết bơi ai biểu xuống bơi làm gì, lỡ chết hụt thì sao?
Tôi xấu hổ:
- Tại tôi sợ mấy bạn chọc chứ tôi đâu muốn nói dối.
- Tụi này có chọc Trang đâu, thôi để mình dạy Trang bơi, vài ngày là bơi được hà.
Thằng Gòm nói quả quyết. Bọn chúng tôi vui vẻ ra về như không có chuyện gì xảy ra. Sắp đến nhà tôi hỏi nhỏ thằng Béo: “Có thật là chuồn chuồn cắn rốn biết bơi không vậy?”. Lúc này thật Béo đứng ngớ người một lúc rồi cười hả hê. Nó bò lăn dưới đất khoái chí nhìn tôi “Haha, thì ra Trang bắt chuồn chuồn cắn rốn”. Tôi vừa xấu hổ vừa tự cười cho sự khờ khạo của mình. Thằng Béo giải thích chuyện người lớn hay bảo với trẻ con chuồn chuồn cắn rốn biết bơi là để khích lệ tinh thần cho mấy đứa nhút nhát tự tin lên.
Kết bài:
Sau lần suýt chết đuối ấy tôi quyết tâm học bơi từ các bạn và chẳng bao lâu biết bơi giỏi. Mỗi lần nhìn thấy chú chuồn chuồn đậu cành cây là tôi lại nhớ về kỉ niệm của mình. Đôi khi sự ngốc nghếch của tuổi thơ lại là kí ức đẹp suốt cuộc đời mình.