[Văn 7] Biểu cảm về người thân (người chị)

[Văn 7] Biểu cảm về người thân (người chị)

BÀI LÀM

Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong

Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không

Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu Ðông ới a

Chị tôi chưa có chồng”

          Những ca từ trong bài hát chị tôi của nhạc sĩ Trần Tiến như gợi lại những cảm xúc khó tả về chị của tôi. Cả tuổi trẻ của mình và cho đến tận hôm nay, chị vẫn còn thay mẹ lo lắng và chăm sóc cho anh em tôi.

          Chị tôi năm nay đã gần 30 tuổi, nhân viên tại một ngân hàng, có làn da trắng, mái tóc đen tuyền suôn mượt, cùng thân hình cân đối, gọn gàng. Nhìn chị, ít ai nghĩ rằng chị có một tuổi trẻ cơ cực vì gánh vác cả gia đình.

          Thuở trước, mẹ phải đi làm xa, mấy chị em tôi đùm bọc với nhau mà sống nhờ vào tiền gửi về của mẹ. Vắng mẹ, chị đảm đương vai trò “người chỉ huy” của gia đình. Trong ngoài, trước sau, một mình chị lo toan tất cả. Từ việc đi chợ nấu cơm, đến việc chăm hai anh em tôi học bài mỗi tối. Từ việc giặt giũ quần áo cho đến việc sửa chữa nhà cửa, điện đèn… đều do một tay chị tôi quán xuyến.

          Nhớ có lúc cả nhà ăn mì gói thay cơm vì chẳng còn tiền do đóng tiền học phí mà mẹ vẫn chưa kịp gửi tiền về. Hôm đó, tôi khóc vì không thể ăn thêm được mì nữa. Chị ôm tôi vào lòng bảo ráng ăn hôm nay, may chị mua thịt về nấu canh ăn cho ngọt. Tôi nhận ra giọng chị lạc hẳn vì có lẽ chị cũng khóc giống tôi. Tối đó chị nhận đồ về nhà để may, tôi thấy chị thức suốt cả đêm ráp được hai chiếc áo, chị dùng tiền công đó để nấu cho tôi tô canh. Canh ngon nhưng tôi không thể nuốt trôi bởi chị vẫn ngồi đó với tô mì gói, vừa nhìn tôi ăn vừa cười hỏi “Ngon không cưng?”. Nghĩ lại chỉ thấy nước mắt trào ra.

          Thương em là vậy, nhưng chị cũng là người nghiêm khắc. Chị bảo mấy chị em mình không có mẹ ở nhà, nên phải cố gắng học hành cho tốt, dù mẹ ở xa nhưng lúc nào cũng quan tâm và nhớ về tụi mình. Vậy là mỗi lần tôi bị điểm kém, tôi không thuộc bài chị đều phạt tôi rất nặng. Lúc đó tôi giận lắm, tôi ghét chị lắm, mỗi lần như vậy là tôi không thèm nói chuyện với chị, bỏ bữa, bỏ ăn. Mãi sau này tôi mới hiểu câu nói “Thương cho roi cho vọt” mà chị hay nói khi phạt tôi.

          Hiện giờ chị đã có hai đứa con trai nhỏ và một gia đình hạnh phúc. Dù hiện tại đã có gia đình, nhưng lúc nào chị cũng quan tâm đến anh em tôi ở nhà. Cuối tuần nào cũng về thăm, mua rất nhiều món ăn, toàn những thứ tôi rất thích. Mẹ bảo: Chị có hiếu nên được đền đáp xứng đáng. Tôi cũng thấy vậy bởi chị đã có một thời gian rất khó khăn và vất vả lo lắng, chăm sóc cho chị em tôi.

          Mỗi khi tôi gặp khó khăn, chị luôn là người đầu tiên mà tôi nghĩ đến. Không nề hà, tư lự, chị giúp tôi bằng tất cả tấm lòng của một người chị thương em. Tôi vẫn nhớ hôm ấy, cái lúc mình còn bồng bột gây sự với người ta, cô giáo mời phụ huynh vào để giải quyết. Tôi không dám báo với mẹ chỉ biết ghé nhà gửi chị giấy mời của cô. Hôm ấy chị vào trường, cúi đầu xin lỗi mọi người vì sự háo thắng của tôi. Có lẽ giây phút ấy suốt đời chẳng bao giờ tôi có thể quên được. Nhớ về nó, tôi tự nhủ mình phải mau trưởng thành, phải thôi bồng bột để chị có thể tự hào.

          Đối với tôi, ngoài mẹ ra, chị chính là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Tuyệt vời ở tính cách nhân hậu, hiếu thảo, tình cảm chan hòa với tất cả mọi người, tuyệt vời ở lối sống giản dị và luôn sống vì các em, hy sinh vì gia đình. Chị chính là hình ảnh để tôi phấn đấu và trưởng thành.

3/5 - (2 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →