Đề Văn 7: Biểu cảm về thầy / cô em kính yêu nhất
Mở bài
“ Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm nghe tiếng của bà năm xưa”
Tôi là một cậu bé chẳng miệt mài với toán nhưng lại trải lòng với những vần thơ. Chắc có lẽ, tình yêu của tôi đối với văn thơ được truyền từ chính người dạy tôi môn học ấy. Tôi gọi người là cô văn, người không chỉ dạy kiến thức cho tôi mà còn truyền cho tôi động lực học tập, cho tôi niềm tin vào cuộc đời.
Thân bài
Khi tôi lên lớp 6, tôi vẫn còn mang tâm hồn của cậu bé lớp 5 rụt rè và nhút nhát. Những bài thi đến vội, những bài kiểm tra liên tiếp tôi không thể nào bắt kịp. Kết quả là tôi lúng túng và thấy mình tệ hại trên từng con điểm kém. Cũng may cô tôi đã đến và từng bước làm thay đổi suy nghĩ của tôi.
Tôi nhớ cái ngày hôm ấy, ngày đầu tiên cô được phân công dạy lớp tôi thay cho một giáo viên đã chuyển công tác. Cô mặc một chiếc áo dài màu thiên thanh nhẹ nhàng vào lớp tôi và theo sau là những tia nắng nhảy nhót trên cành. Tôi bất giác nghĩ đến cô Tấm bước ra từ quả thị mà bà tôi đã kể. Phải chăng vì quá đam mê cổ tích mà tôi chợt luyến tiếc khi mình chẳng phải cá bống để cô gọi tên tôi. Cô nở nụ cười sáng bừng gương mặt rồi cô giới thiệu về bản thân. Cô tên Trang, cô vừa tốt nghiệp và nhận công tác tại trường tôi. Khi nghe cô bảo chúng tôi là những đứa học sinh đầu tiên cô dạy, tôi cảm thấy mình thật may mắn. Trước mắt tôi, cô chẳng khác gì một nàng tiên với gương mặt trái xoan mà tôi đã từng tưởng tượng theo lời bà kể. Cô tiên của tôi không có làn da trắng như Bạch Tuyết và mái tóc cũng chẳng dài như công chúa Tóc Dài nhưng cô vẫn xinh xắn với đôi mắt tròn thật to.Tôi đã từng nghĩ chắc cô đã mượn vì sao đẹp nhất trên trời để tô điểm cho đôi mắt của mình. Dù sao có long lanh đến mấy cũng không thể mang lại cho học trì chúng tôi nhiều cung bậc như ánh mắt của cô. Lúc ánh mắt ân cần, trìu mến nhìn chúng tôi, khi nghiêm nghị khuyên răn chúng tôi, có lúc lại ánh lên những niềm vui vì lớp học hôm nay được điểm cao.Cô tôi nhỏ nhắn, dáng người cũng vừa vặn vì thế cô mặc áo dài thật duyên dáng. Cô cũng yêu những chiếc áo dài như chúng tôi yêu mến màu áo trắng của mình vậy.
Với tôi, tiết học văn là tất cả sự mong đợi và niềm háo hức. Đấy là khi tôi chăm chú ngồi dưới lớp lắng nghe âm thanh quen thuộc từ giọng đọc bài trầm ấm của cô như người ta vẫn say sưa xem một người nghệ sĩ biểu diễn bài hát trên sân khấu. Bục giảng chính là sân khấu của cô tôi, nơi tôi chỉ được giảng nhiều kiến thức mà còn được truyền dạy những điều hay, quý ở đời. Có một lần tôi đã ngắm nhìn những hàng chữ ngay ngắn trên bảng mà quên cả ghi bài. Đôi bàn tay cô với các ngón thon dài cầm viên phấn chẳng khác nào bàn tay người nghệ sĩ nắn nót trên những phím đàn.Cô tôi rất trẻ và mang đầy nhiệt huyết của tuổi đôi mươi, cô đem đến cho lớp tôi niềm vui rộn ràng trong những giờ học để chúng tôi cảm thấy văn thật gần gũi. Cô không ngại giảng một bài nhiều lần để các bạn yếu tiếp thu. Cô khuyến khích chúng tôi đọc sách và sáng tạo. Cô dành tình thương cho tất cả chúng tôi những đặc biệt quan tâm đến các bạn khó khăn, cá biệt. Chính cô là sợi dây kết nối chúng tôi gần nhau hơn, sống quan tâm, chia sẻ vì lợi ích chung cả lớp. Không chỉ là ngôi sao cỉa lớp tôi, cô Trang còn là tâm điểm của trường khi tích cực tham gia phong trào văn nghệ, rất duyên dáng trong vai trò MC. Hơn thế nữa, cô sống chân thành, giúp đỡ mọi người nên được đồng nghiệp và học sinh yêu mến.
Khi tôi còn buồn bã trong những suy nghĩ tiêu cực, cô đã kéo tôi ra thế giới của nỗi buồn bằng câu nói “ Chẳng ai hoàn hảo cả em à, nếu không giỏi môn này, chắc chắn sẽ có một môn nào đó dành cho em”. Bài làm văn đầu tiên tôi viết nộp cho cô là bài văn với nét chữ ngoằn ngoèo, vội vàng, vậy mà cô vẫn cố đọc để hiểu hơn về học trò mình. Cô sửa cho tôi từng lỗi nhỏ và nhận xét rất tỉ mỉ về bài làm của tôi. Thương cô, tôi đã cố gắng cải thiện nét chữ và miệt mài hơn trong các môn học, nhờ thế kết quả đã khả quan hơn.
Kết bài:
Thời gian có làm tôi khôn lớn thì tôi vẫn là cậu học trò nhỏ của cô. Mỗi ngày đến trường giờ đây đối với tôi là một niềm vui vì tôi đã tìm thấy động lực học tập của mình. Cảm ơn cô – người đã đưa tôi một đoạn đường trên con đường đến tương lai. Tôi sẽ nhớ mãi lời dạy bảo của cô như động lực để nhắc nhở mình luôn phấn đấu.