Đề Văn 7: Cảm nghĩ của em về nụ cười của mẹ
Bài làm:
Mỗi chúng ta đều có những thứ để yêu, để quý. Không ai giống ai nhưng tôi dám chắc rằng thứ mà bạn quý, bạn yêu sẽ là thứ tuyệt với nhất, đẹp nhất trong trái tim bạn. Tôi cũng thế, điều khiến tôi sắn sàng đánh đổi mọi thứ để có là nụ cười của mẹ. Nụ cười đã sưởi ấm trái tim bé nhỏ, dắt tôi qua bao tháng năm nhọc nhằn của tuổi thơ.
Tôi không còn mong ước được lên cung trăng ngắm chị Hằng hay mơ thấy các cô tiên mỉm cười với tôi từ ngày tôi nhận ra nụ cười mẹ tôi mới là đẹp nhất. Đẹp hơn cả những nụ hoa hồng ngoài kia và ngọt ngào hơn miền cổ tích. Mẹ cười rất tươi trên vành môi không điểm tô son phấn mà vẫn hồng hồng. Mỗi lần mẹ cười là dịp đôi má lúm đồng điếu hiện rõ ra. Ba tôi nói ấy là nét duyên ngầm của mẹ chỉ xuất hiện khi mẹ cười. Không chỉ thế khi mẹ cười tôi còn nhìn thấy chiếc cằm chẻ be bé tôn lên vẻ phúc hậu, tự nhiên của khuôn mặt.
Ba kể câu chuyện tình yêu của ba và mẹ cũng bắt đầu từ nụ cười duyên dáng và chân thành của mẹ. Ba bảo với tôi mẹ là người dễ khóc nhưng cũng mau cười. Mẹ thẳng tính và rất thật thà chẳng bao giờ chấp nhận chuyện sai trái hoặc im lặng phó mặc thân phận. Và mẹ chẳng bao giờ cười giả tạo, cười xả giao để che đậy một tâm hồn rỗng tuếch hoặc một ý nghĩ không mấy tốt đẹp. Thế nên chỉ cần thấy mẹ cười là tôi và ba đều hiểu mẹ vui thật sự.
Ba tôi thường đi công tác xa nhà, ông bà tôi thì già yếu còn chị em tôi nhỏ dại. Mọi việc trong nhà mẹ một mình gánh vác vậy mà mẹ vẫn vui vẻ chứ không gắt gỏng hay than phiền điều gì. Có lẻ thế mà ông bà tôi nổi tiếng khó tính mà vẫn bị chinh phục bởi nàng dâu là mẹ tôi. Mẹ vẫn thường dạy chúng tôi sống lạc quan dù mọi hoàn cảnh, mẹ bảo ưu phiền, lo lắng chẳng giúp mình nghĩ ra điều gì tốt đẹp. Từ ngày có mẹ, gia đình tôi bỗng đầy ắp tiếng cười. Mẹ truyền cho chúng tôi niềm tin vào cuộc sống bằng nụ cười thương yêu. Mẹ tạo nguồn động lực to lớn để tôi vượt qua những khó khăn trong học tập bởi cái nhìn trìu mến và nụ cười chia sẻ. Thế đấy nên ông bà vẫn thích ăn bữa cơm mẹ nấu mặc dù các cô chú vẫn thường xuyên rước ông bà đi chơi. Ba tôi xong việc cơ quan là chạy về nhà để gặp mẹ. Chúng tôi cũng chỉ muốn quây quần bên mẹ sau giờ học tập. Có mẹ gia đình tôi thêm yêu thương, gắn kết.
Mẹ là người sâu sắc nhưng chẳng bao giờ để lòng những chuyện nhỏ nhặt. Dù có ai làm mẹ phiền lòng mẹ cũng cười xòa thông cảm. Câu chào, nụ cười thân thiện của mẹ được lòng mọi người quanh xóm.
Ngược lại với mẹ, tôi là đứa hay suy nghĩ và ưu sầu kể cả những việc nhỏ nhặt nhất. Có lần tôi đã lấy hết số tiền mẹ nhờ tôi mang trả cho cô tôi để giúp một đứa bạn không có sách đi học. Tối hôm đó về đến nhà tôi đã lo lắng và nghĩ mình sẽ khiến mẹ buồn. Tôi ngồi khóc một mình trong góc bếp. Mẹ về đến nhà tìm tôi và khi biết mọi chuyện mẹ đến bên cạnh mang cho tôi một tấm gương soi. Mẹ đưa tôi và ân cần nói:
- Con hãy nhìn tấm gương này và thử mỉm cười, con sẽ thấy điều kì diệu xảy ra.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời nhưng chẳng thấy điều kì diệu ở đâu, chỉ thấy một con bé mắt ướt đỏ hoe lại nở nụ cười mếu máu đang nhìn tôi. Tôi nhận ra bộ dạng của mình thật đáng cười.
- Con cười trông con sẽ đẹp hơn nhiều. Mẹ biết chuyện con giúp bạn, mẹ rất tự hào vì con nhưng lần sau có chuyện như thế phải nói với mẹ nhé!
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ. Mắt mẹ trong vắt ánh lên nụ cười, nụ cười đẹp rạng ngời như ánh mặt trời buổi sớm mai. Ánh mặt trời sưởi ấm trái tim tôi. Tôi mỉm cười theo mẹ và quên hết những phiền muộn.
Có gì quý bằng tình mẫu tử thiêng liêng, có gì đẹp bằng nụ cười vui của mẹ. Dắt ta đi qua bao năm dài tháng rộng không gì khác là bàn tay mẹ. Dìu ta qua những nỗi đau trong đời không gì sánh bằng nụ cười trên môi mẹ. nếu còn một ngày để sống trên đời, xin được sống trọn vẹn một ngày bên mẹ để được làm mẹ vui, khiến mẹ cười.