[Văn lớp 7] Biểu cảm về em gái

[Văn lớp 7] Biểu cảm về em gái

Bài làm:

Từ nhỏ tôi đã được ba mẹ dạy cách cư xử với em út trong nhà “chị ngã em nâng”. Chúng tôi vâng lời ba mẹ nên luôn yêu thương nhau và chia sẻ nhau mọi chuyện. Là người chị lớn tôi dành tình thương nhiều hơn cho em mình. Đứa em gái đáng yêu nhất trần đời, người ý nghĩa rất lớn trong cuộc đời tôi, tên em là Xuyên.

Xuyên năm nay nhỏ hơn tôi một tuổi, đang học lớp sáu. Cô bé như một con lật đật náo động không ngừng. Tuy mới 12 tuổi nhưng Xuyên đã rất cao, đến những 140cm, và mỗi ngày sau khi ngủ thức dậy, tôi thấy cô bé như ngày một cao lên từng chút một. Xuyên có nước da trắng và mịn màng vô cùng, đặc tính này Mỹ Xuyên rất giống cha tôi, mẹ tôi kể rằng khi mới vừa sinh ra cô bé đã dễ thương đến mức người ta nhìn vào và chỉ muốn hôn ngay. Khuôn mặt tròn lẳng, phúng phím đáng yêu khi cười lộ ra cái miệng mom móm có duyên, Xuyên có vầng trán hơi dô ra, được tôi đặt cho cái biệt danh là “dồ”, chiếc mũi vừa phải và đôi môi mỏng đỏ tươi, đặc biệt chính là đôi mắt to, đen lay láy như muốn hút tất cả vạn vật vào trong đôi mắt ấy, hàng mi dài và dày, cong vút. Mỗi khi con bé muốn nịnh nót hay xin xỏ gì đó của tôi, là thế nào hàng mi ấy cũng chớp chớp liên hồi.

Mỹ Xuyên được cả nhà gọi là bài hát rock bởi tính tình hiếu động và hoạt náo của mình, chẳng bì cho tôi, tôi khá là lặng lẽ. Xuyên như là cây hài của cả nhà bởi những hành động cùng với cách nói năng của cô bé rất buồn cười, mỗi khi cô bé ở cùng ai, người đó không thế nào không vui. Cô bé thân thiện với tất cả mọi người xung quanh, ai cũng khen là cô bé có cái duyên ăn nói, tại cái miệng móm móm, nên ăn nói rất có duyên. Chị em chúng tôi cực kì yêu thương và lo lắng cho nhau, có một khoảng thời gian ngày bé thường hay nghịch ngợm đánh đấm với nhau nhưng bây giờ thì hoàn toàn không như vậy nữa. Chúng tôi luôn nghĩ đến nhau mỗi khi có quần áo mới, có đồ ăn ngon, không những vậy Xuyên còn sẵn sang đưa cho tôi chiếc máy tính tay vào cái ngày thi toán trong khi cả hai chị em chỉ có một cái duy nhất. Sau ngày hôm đó, cô bé đã có một buổi “đàm phán” với cha xin thêm một cái nữa với phương thức “trả góp” cho cha thông qua việc trừ tiền quà ăn sáng hằng ngày, điều mà tôi chưa từng nghĩ ra và cũng chưa từng dám làm như thế.

Chị em chúng tôi dùng chung một căn phòng, vì Xuyên lớn con hơn một tí nên chúng tôi dùng chung gần hết tất cả mọi thứ. Xuyên nhìn thấy tôi hay mặc đồ của cô bé, Xuyên bảo “Sau này lớn, em sẽ nuôi hai!”, tôi cười sặc sụa và nói “Vậy hai nuôi ai?”, cô bé vô tư trả lời “hai sẽ làm lao công cho em trừ công”, chúng tôi lại có một buổi vật lộn và cười ha hả.

Ở trường, Xuyên là một học sinh giỏi giang và năng động, là một lớp trưởng tài năng, một đội viên gương mẫu, ai ai cũng khen, khiến tôi cùng gia đình rất tự hào về Xuyên. Có một lần chị em tôi cùng được đi về quê ngoại thăm ông bà và phải đi bằng xe khách, tôi đã bị say xe và nôn suốt trên toàn quãng đường đi, Xuyên ngồi kế bên đã vô cùng lo lắng, cô bé liên tục hỏi tôi có sao không, trữ sẵn bọc nhựa nếu tôi có nôn nữa, trong chiếc ba lô con con, cô bé lôi ra bao nhiêu là thứ, nào là ô mai, dầu gió, vỏ cam, vỏ quýt, gừng tươi, đá cuội..vv. Tôi hỏi vì sao, Xuyên bảo rằng biết tôi hay bị say xe nên đã tra cứu các cách trị của nó, không biết sử dụng cái nào cho tốt nên thôi đem theo hết tất cả, tôi vừa khó chịu vừa mắc cười là vừa xúc động, mẹ bảo sao này không cần phải lo cho tôi nữa, có gì cứ để Xuyên lo hết. Tôi đã có một chuyến đi về thăm ngoại hết sức vui và ý nghĩa vì không phải nằm liệt giường nhờ Xuyên.

Xuyên là một người con hiếu thảo, một người cháu đáng yêu, một người em và như một người bạn của tôi vậy. Cô bé chính là động lực lớn nhất giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn để xứng đáng làm con của cha me, là người bạn cùng chia sẻ và là người chị sau này bảo bọc được em. Để xứng đáng là chị của cô bé mạnh mẽ giỏi giang ấy. Tôi luôn luôn tự hào và cảm ơn cha mẹ đã cho tôi một người em tuyệt vời như Xuyên.

4.1/5 - (19 votes)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →

Leave a Reply