Văn 10: Cảm nghĩ về người thân yêu nhất của anh chị!
Mở bài:
“Con không cha ăn cơm với cá, con không mẹ lót lá mà nằm”
Câu ca dao xưa vẫn văng vẳng bên tai tôi như lời ru năm xưa. Tôi không có cha, nói đúng hơn là cha tôi bỏ rơi mẹ con tôi từ khi tôi còn là hòn máu trong bụng mẹ, mẹ thì đi thêm bước nữa, tôi sống với bà từ khi còn rất nhỏ, chẳng nhớ năm nào nhưng lúc đó chắc tôi chưa biết chập chững bước đi. Bà ngoại là người bà, người làm cha, làm anh, làm chị cũng là người mẹ thân yêu của cuộc đời tôi.
Thân bài:
So với bà của những đứa bạn tôi, bà tôi còn rất trẻ nên tôi không thể kể bà tóc bạc phơ, chống gậy bước đi như lũ bạn. Bà tôi cũng chẳng hiền như bà tiên, ông bụt chỉ hiện lên khi có người đang gặp khó khăn, mà tôi thì có phải là đứa ngoan ngoãn, hiền lành, chăm chỉ đâu mà được bụt, tiên giúp đỡ. Chỉ có bà, người bà thật sự của tôi mới ở cạnh tôi không chỉ những lúc buồn mà những lúc tôi hạnh phúc, vì một đứa cháu nhiều tật xấu như tôi mà khổ cực. Bà tôi chỉ ngoài 50, ngày xưa bà lấy chồng sớm và sinh ra mẹ tôi. Tóc bà không biết là đen hay bạc vì bà lúc nào cũng trùm chiếc khăn rằn và đội chiếc nón lá lên đầu. Chỉ có gương mặt của một người dãi dầu mưa nắng là hiện ra rõ nhất. Cái tuổi gần 60 bà bảo chẳng còn gì nữa mà gọi là nhan sắc, từ làn da đến đôi mắt đều héo hắt bởi thời gian và những vết chân chim chạy dài, chỉ có nụ cười còn đó, vui tươi và đôn hậu.
Trong kí ức của tôi, bà không phải hiền lành như một bà tiên vì công việc của bà là buôn bán ở chợ. Người qua kẻ lại ngã giá từng mớ rau, con cá làm sao tránh khỏi to tiếng hay lời dè bỉu. Nhưng chẳng bao giờ mọi người ghét bà. Bà nói chuyện luôn có cái lí của nó, bà hay nói nhưng chẳng bao giờ toan tính hay soi mói bất cứ ai. Tính bà sởi lởi, ruột để ngoài da, thấy điều không phải là bà lên tiếng, thấy người cần giúp đỡ là bà sẵn sàng giúp không ngại chi. Có hôm đang buôn bán, gặp một đứa bé bị lạc cha mẹ vì chợ đông, thế là bà nhờ người trông hộ dắt đứa bé lên công an nhờ giúp đỡ. Bà bảo con nít đứa nào cũng đáng yêu, vô tội, không giúp nó ngay sợ có kẻ xấu lợi dụng bắt cóc thì tội cho nó và gia đình.
Nhà không có đàn ông, ông ngoại tôi mất từ lúc tôi chưa ra đời, các cậu dì người lập gia đình người đi làm xa, ít khi về thăm ngoại. Chỉ có hai bà cháu nên việc nặng nhẹ gì bà cũng làm thay tôi. Bà trồng rau, nuôi cá, mẫu đất nhỏ sau nhà chẳng còn chỗ nào cho cỏ mọc, chỉ toàn là rau muống, rau lang, rau cần…Tôi lớn lên và được đi học, được ăn, được mặc đầy đủ cũng nhờ từng liếp cải, luống rau ấy. Mùa mưa hai bà cháu ra đồng bắt ốc, hái rau đồng, giăng cá…để kiếm thêm tiền mua cho tôi bộ quần áo mới. Ngày xưa, tôi còn nhỏ dạy hay trốn học chạy theo lũ bạn ra đồng chơi đùa. Bà bắt được đánh đòn, tôi không khóc vì đau nhưng bà lại khóc. Bà bảo cuộc đời bà, cuộc đời mẹ vì thất học phải vất vả bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà có dư dả chi, giờ tôi phải cố gắng để có tương lai không phải lao động cực khổ như bà. Lớn lên tôi thấy thương bà nhiều hơn, tôi không còn mong ngày tết đến được quần áo mới, tôi lo sợ bà thêm tuổi nữa bà sẽ già đi còn tôi thì một mình.
Kết bài:
Niềm vui của bà là nhìn tôi được điểm cao, thấy tôi tung tăng cặp sách đến trường và vui đùa cùng các bạn. Bà bảo nếu thấy tôi đỗ đại học, sau này ra trường đi làm sẽ sống thêm với tôi vài chục năm nữa. Vì thế mà làm sao tôi có thể không cố gắng vì bà và vì chính bản thân mình nữa. Nhà chỉ hai bà cháu nhưng tôi luôn cảm thấy ấm áp mỗi khi nghe giọng nói của bà dù đó có là la rầy tôi đi nữa. Tôi không thầy mình thiếu vắng tình thương của cha mẹ, với tôi có bà là có tất cả, tôi yêu bà ngoại của tôi!