Văn 10: Kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử và xuống thủy cung gặp Mị Châu
Mở bài:
Dấu lông ngỗng đã dẫn quân thù tìm đuổi cùng giết tận cha con Mị Châu. An Dương Vương khi biết Mị Châu là kẻ nối giáo cho giặt đã xuống gươm giết nàng rồi theo rùa thần xuống biển. Trọng Thủy tìm đến nơi thì chỉ thấy xác vợ, chàng ôm nỗi khổ đau đưa vợ về an táng. Hối hận trước việc làm của mình, chàng có được giang sơn nhưng ngày đêm vẫn buồn rầu, khổ não. Một hôm, Trọng Thủy thấy bóng Mị Châu dưới đáy nước đang vẫy gọi mình, chàng bèn nhảy xuống giếng và chết.
Thân bài:
Linh hồn Trọng Thủy lang thang không nơi dung chứa, lạc xuống thủy cung, may nhờ gặp tôm tinh báo cho hay Mị Châu hiện giờ đang ở thủy cung nên Trọng Thủy van nài tôm dẫn đường gặp vợ mình. Hồn Trọng Thủy bổng nhỏ bé trước chốn thủy cung bao la này. Chưa bao giờ chàng chứng kiến một cung điện nguy nga, lộng lẫy như thế chốn dân gian. Thủy cung cũng được bao bọc bằng một lớp tường thành vững chắc, nhưng không được xây dựng bằng đá mà bằng những lớp san hô cao ngút, sặc sở màu sắc, những cây thủy sinh rất to chắn lối những kẻ không được phép qua lại nơi này. Quấn quanh những cây thủy sinh là một loại dây leo màu đỏ rực. Tôm tinh cho chàng biết đó là dây thông tin, mọi tin tức hay âm thanh ở bên ngoài đều được truyền vào trong cung điện cho vua Thủy tề nhờ sợi dây này. Ngoài thành, trong thành đội quân tinh nhuệ canh gác ngày đêm luôn sẵn sàng ứng phó với kẻ xấu đột nhập.
Nhờ vào tài ăn nói và nài nỉ của tôm tinh mà tên cua gác mới bò chậm chạp vào cung báo cho Mị Châu có người tìm xin gặp. Về phần Mị Châu sau khi xuống Thủy Cung, thấy cảnh nàng bị oan ức vì yêu chồng mà quên đi nhiệm vụ đất nước, mang vết nhơ cả đời, vua Thủy tề nhận nàng làm con nuôi và cho nàng quyền coi sóc, cai quản thủy cung. Cuộc sống chốn thủy cung xa hoa không làm nàng nguôi ngoai nỗi nhớ mong quê cũ, nhớ cha, nhớ đất nước và nhớ cả người đã làm mình rơi vào cảnh loạn li. Bỗng hôm nay được tin người xưa tìm đến, nàng không khỏi bàng hoàng, lại rối bời không biết xửa trí ra sao, có gặp hay không. Nàng thầm nghĩ “nghĩa tử là nghĩa tận, dù sao thì mọi chuyện đã xảy ra, chàng ấy cũng đã chết và tìm đến ta, sao ta lại tránh mặt”. Mị Châu truyền cho Trọng Thủy vào chánh điện.
Trọng thủy theo bước tên lính rùa đi vào, khoảng cách từ cổng thành đến điện rất xa, đường đi lát đá xanh soi thấy bóng người. Hai bên đường là những cây, hoa rất lạ, lần đầu tiên chàng chứng kiến một loài hoa nở chín màu, tỏa hương thơm nức. Thủy cung trước mắt không lạnh lẽo như trong tưởng tượng của chàng. Tên lính rùa chỉ chàng phía bên trái có một lầu cao, trang hoàng lộng lẫy, đó là lâu vọng thế. Lầu này chỉ mới được xây cách đây không lâu do công chúa ngày đêm mong nhớ nhân gian nên vua Thủy tề xây lầu để công chúa đứng đó mà nhìn hết cảnh trên trần. Trọng Thủy chợt nghĩ, không biết Mị Châu có thấy chàng chốn dân gian vẫn từng ngày mong nhớ và hối hận.
Đứng trước cửa chánh điên, vừa thấy bóng Mị Châu, Trọng Thủy đã sụp lạy mà rằng:
- Ta biết kiếp này ta không còn mặt mũi nào gặp lại nàng, tội lỗi của ta quá lớn lao, ta không mong nàng tha thứ chỉ mong nàng có thể cho ta cơ hội để bày tỏ nỗi lòng.
Mị Châu giấu giọt lệ xót xa khi gặp lại Trọng Thủy, nàng trả lời bằng sự tức giận:
- Không! Người không có tôi, có chăng là tội lớn của ta. Ta đã quá tin vào người mà bán đất nước mình. Ta đã quá tin người để chết đau đớn, tủi nhục dưới lưỡi gươm của cha mình.
- Nàng đừng nói thế, tội của ta có chết vạn lần không rửa sạch. Nhìn nàng gục bên bờ biển và cảnh nhân dân lầm than vì chiến tranh, ta thật sự tỉnh ngộ. Trước kia ta chỉ nghĩ đơn giản giúp cha ta chiếm lấy đất nước nàng nhưng có ngờ đâu cuộc chiến tranh nào cũng trả giá bằng máu và nước mắt. Ta là kẻ tội đồ của nhân dân nàng và là người chồng không xứng đáng của nàng. Nhưng nàng hãy tin ta, ta không phản bội lại tình yêu của nàng. Ta đau đớn biết nhường nào khi sống mà thiếu nàng.
Nghe những lời tỏ bày của Trọng Thủy, Mị Châu không cầm nỗi nước mắt, nàng không biết phải thế nào khi trong lòng là nỗi uất hận bị phản bội, nỗi giày xé cho sự cả tin của mình nhưng cũng âm ỉ một nỗi nhớ, vừa hận vừa thương.
- Bây giờ người có hối tiếc hay ăn năn thì mọi việc cũng đã muộn màng, đất nước ta đã thuộc về tay cha con người, sao người không sống cảnh vinh quang của kẻ chiến thắng mà tìm chi nơi thủy cung lạnh lẽo này?
Trọng Thủy cúi đầu ưu sầu:
- Ta xin nàng, ta không thể sống vui khi thiếu nàng. Có vinh quang gì đâu khi dùng thủ đoạn để cướp đất nước người, có hãnh diện gì đâu khi trên ngôi cao mà nhân dân lại oán ghét, căm hờn. Giá như ngày ấy quay trở lại, ta quyết cãi lời cha chứ không phản bội lại lòng tin của nàng. Mị Châu! Trọng Thủy ngày xưa mà nàng biết đã chết rồi, giờ ta không còn là người của Triệu Đà, không còn là đứa con rể lấy nàng vì bí mật quốc gia. Ta muốn sống cuộc đời bình thường với nàng ở đâu cũng được, chỉ cần nàng bên cạnh.
Nghe Trọng Thủy nói tới đây, Mị Châu Lấy khăn lau vội dòng lệ nhỏ, nàng thật sự mủi lòng.
- Những lời chàng nói đã khiến ta xúc động, xuýt nữa thì ta đã tha thứ cho chàng. Nhưng Trọng Thủy ơi, nếu tội của chàng chỉ làm ta đau khổ, khiến ta chết đi trăm lần ta có lẽ đã thứ tha cho chàng. Đằng này chàng không chỉ làm ta mang tiếng nhuốc nhơ mà làm cha ta mất nước, sinh linh lầm than. Ta chỉ là một công chúa đem trái tim đặt lên đầu làm sao có thể vui vẻ hạnh phúc mà không nghĩ đến đất nước mình. Ta không thể vui vẻ được, ta phải ngày ngày lên lầu vọng thế để cầu nguyện cho nhân dân nước Việt được sống trong an bình, no ấm, như thế ta mới thấy lòng thanh thản.
Trọng Thủy hiểu được không thể lay chuyển tâm ý của Mị Châu, lẳng lặng lạy ta nàng lần cuối rồi từ biệt.
Trọng Thủy tìm đến vua Thủy tề để cầu xin người cho phép mình được bên cạnh Mị Châu cùng Mị Châu chuộc lại lỗi lầm dù chỉ được là sỏi đá. Vua Thủy tề tận tường câu chuyện và thương cho hai kẻ vì nợ nước, thù nhà mà không thể đến được với nhau, vua đã đồng ý lời thỉnh cầu của Trọng Thủy. Lời Thủy tề vừa phán, Trọng Thủy biến thành một chiếc chuông trong suốt. Vua sai người đặt ngay giữa lầu vọng thế và kể rõ sự tình với Mị Châu.
Kết bài:
Từ khi biết chiếc chuông kia là chồng mình hóa kiếp, Mị Châu luôn kề cận đêm ngày, dường như mối hận sầu đã hóa giải, Mị Châu không còn đau buồn như trước nữa. Tương truyền rằng, khi Mị Châu đánh chuông sẽ khiến những linh hồn không siêu thoát tìm được chốn nương thân.