[Văn 10] Hóa thân thành con gà chọi bị bỏ rơi để kể về cuộc đời mình

[Văn 10] Hóa thân thành con gà chọi bị bỏ rơi để kể về cuộc đời mình – bài viết số 3

Đề: Tôi tên là Oanh liệt, cái tên này chủ đặt cho tôi nhờ những trận đấu oanh liệt trên các sới chọi trong làng. Vậy mà giờ đây cậu chủ bỏ rơi tôi để chạy theo những trò chơi mới..”Dựa trên những tâm sự trên, anh chị hãy viết một câu chuyện theo ngôi kể thứ nhất kể về số phận và nỗi niềm của con gà chọi.

Mở bài

Nhắc đến cái tên Oanh Liệt, cả làng Tre ai mà không biết là tôi bởi vì tôi vốn là con gà chọi danh tiếng mà cậu chủ tự hào. Nhưng..đó chỉ là một thời hoàng kim nghĩ lại chỉ thêm buồn cho thân phận. Thời cuộc thay đổi, lòng người cũng đổi thay, huống chi cậu chủ vốn chỉ là một đứa trẻ mới lớn còn háo thắng và ham chơi. Tôi chỉ biết trách bản thân đã bạc số chứ nào dám oán trách con người.

Thân bài

Tôi bùi ngùi nhớ lại quá khứ của mình, quá khứ của một con gà từng được yêu thương, nuông chìu. Tôi vốn sinh ra ở làng Dừa, nơi ấy có những liếp dừa xanh cao vút, lũ gà chúng tôi thích thú bới những gốc cây mận, cây xoài để tìm thức ăn. Nói với gia tộc gà chúng tôi vốn là giống gà chọi nổi tiếng nhất làng mà tôi lại là truyền nhân duy nhất của dòng đời thứ 8. Tôi tự hào vì điều ấy và luôn được cha mẹ chăm bẳm hơn hẳn những chị, em gà mái của tôi. Cha mẹ tôi thì lúc nào cũng muốn tôi mau lớn để lấy vợ và sinh cho ông bà một lũ gà con nối nghiệp. Tôi lại chả thích điều ấy vì nghĩ cuộc đời một trang nam tử ai lại vui thú vợ con mà không xông pha chiến đấu. Ước muốn của tôi sớm thành hiện thực khi có một cậu con trai là cháu của ông bà chủ nhà đến chơi. Nhìn thấy bộ cánh mượt mà và bộ lông đen tuyền của tôi, cậu ấy thích chí ra vẻ. Tôi biết cậu ta đang để ý mình nên càng ra bộ những thế võ chân truyền. Cuối cùng cậu ấy đã thuyết phục ông bà chủ nhà để mang tôi về nhà nuôi.

Từ giã cha mẹ, tôi chẳng chút gì bịn rịn vì kiếp gà chúng tôi là thế, có mãi ở với cha mẹ được đâu. Nhà mới của tôi chẳng thua kém gì nhà cũ, cậu chủ dành cả thời gian cho tôi. Lúc thì bắt dế cho tôi ăn, lúc thì cho uống nước, lúc vuốt ve tôi và trò chuyện. Tôi tưởng cuộc đời mình sinh ra đã may mắn nên cứ thế mà hưởng lộc. Tôi đói chỉ cần kêu lên “cục, cục..” là ngay lập tức đã có thóc lúa đầy sân. Nhờ thế tôi nhanh chóng trở thành chàng gà oai vệ với đôi chân cao thanh thoát, đôi mắt sáng rực và cơ bắp cuồn cuộn. Trận chiến đầu tiên của tôi với một con gà trống già nổi tiếng nhất làng Tre. Tôi hăng hái đem những môn võ gia truyền tung những đòn thật hiểm vào cổ, gáy và ngực của lão gà kia. Bằng đôi cựa nhọn hoắt và sức khỏe dẻo dai, tôi đã oanh liệt chiến thắng. Từ đấy, cậu chủ lại càng chiều chuộng tôi hơn. Cậu ăn gì là tôi ăn nấy, cậu đi chơi là mang tôi theo. Có nhiều lúc cậu trốn học để mang tôi đi chọi khắp nơi, tôi chẳng cần biết cậu là một đứa trẻ hư, chỉ cần yêu chiều tôi, thế là đủ. Cho đến cái ngày định mệnh ấy tôi chưa bao giờ bại trận trước một kẻ thì nào. Ở nhà tôi cũng là một vị vua. Lũ gà trống ta, gà mái mơ, gà tàu…sợ tôi phát khiếp. Chỉ cần thấy bóng tôi là chúng chạy biến đâu mất chỉ vì tôi hay bắt nạt chúng để ra oai.

Sự đời ai biết được ngày mai. Nhà Cậu Béo bạn cậu chủ tôi vừa đem đâu về một con gà lông đỏ. Nhìn bộ lông của nó tôi đã phát bực, tôi nghĩ chắc nó chỉ ra dáng thế thôi chứ chẳng phải là đối thủ của tôi. Ấy vậy mà hôm rồi chính nó đã lấy đi tất cả cuộc đời tươi đẹp của tôi. Vào trận đấu, tôi chưa hết phấn khích vì tiếng vỗ tay reo hò của mọi người thì con lông đỏ đã đá một phát rõ đau và hông tôi. Tôi tức giận đáp trả nhưng không kip với cú xoẹt nhanh như gió của nó. Mắt tôi mờ đi, đi lảo đảo rồi khụy xuống. Trong cơn mê, tôi thấy máu của mình nhỏ xuống, cậu chủ ôm lấy tôi, tiếng mọi người chỉ trích chê bai tôi.

Tôi tỉnh dậy thì biết mình đã nằm trong một cái bội tre khá chật hẹp, tôi lê chân đi tìm cậu chủ nhưng không thể vì chân tôi đã gãy. Tôi phát tiếng kêu buồn thảm để gọi nhưng chỉ thấy bà chủ mẹ cậu bước ra. Bà đến bên tôi, vẳng cho tôi nắm lúa rồi nói:

  • Mày kêu la gì, mày đá thua, thằng Tèo nó chán nó bỏ đi chơi game rồi.

Tôi chợt hiểu ra cớ sự nhưng không tin cậu chủ lại bạc bẽo đến thế. Tôi quyết khỏi bệnh để tập luyện thành một chú gà thật dũng mãnh. Thế nhưng cậu ấy đã bỏ rơi tôi thật sự. Mỗi ngày tôi chỉ thấy bóng cậu thoáng qua rồi chiều tối cậu mới về. Cậu chẳng thèm nhìn đến xem tôi thế nào. Khi chân tôi lành hẳn mặc dù không còn cường tráng nữa nhưng đi lại vẫn bình thường như trước. Tôi được thả ra sân, tôi tìm cậu chủ, vừa thấy tôi cậu mắng: “Đồ vô tích sự, mày hại tao mất mấy trăm nghìn”. Nói rồi cậu lại bỏ đi. Tôi không thể trả lời cậu ta rằng nhờ có tôi mà trước kia cậu lấy của người ta khối tiền và bao nhiêu đồ chơi đẹp nữa. Nhưng thôi, con người bạc bẽo ấy trách mà làm gì.

Tôi lang thang như kẻ không hồn vào bụi rậm và nhốt mình trong đấy cả ngày, tôi còn định hay là xuống sông cho nước cuốn đi để cậu chủ phải hối tiếc nhưng cũng may có bác Vện can ngăn. Bác Vện sống với ông bà chủ cũng hơn chục năm nên hiểu sự đời. Bác ấy đã không trách tôi trước kia hống hách mà còn khuyên nhủ tôi, quan tâm tôi. Nhờ có bác mà những con gà khác trong nhà không oán ghét tôi nữa. Họ giúp đỡ tôi tìm mồi, trò chuyện cùng tôi. Nhờ họ mà tôi có thể sống đến hôm nay.

Kết bài

Câu chuyện của tôi cũng là bài học lớn nhất đời tôi, nó giúp tôi hiểu ra giá trị cuộc đời mình. Đôi khi sống phải biết mình ở vị trí nào trong mắt người khác, đừng nghĩ họ yêu thương mình hôm nay có nghĩa là mãi mãi.

5/5 - (1 vote)

About Phan Trúc Phương

Chia sẻ những bài văn mẫu hay do cô tự biên soạn nhằm giúp các em học tốt văn hơn.

View all posts by Phan Trúc Phương →