[Văn 6] Kể về một cuộc gặp gỡ thăm mẹ Việt Nam anh hùng – bài viết số 3
Bài làm
Nhân ngày thành lập Hội liên hiệp phụ nữ Việt Nam 20 tháng 10, Thầy tổng phụ trách của trường đã tổ chức một chuyến đi thăm mẹ Việt Nam anh hùng cùng với gặp gỡ những người già neo đơn ở phường chúng tôi đang ở. Đó là một cuộc gặp gỡ vô cùng xúc động mà có lẽ suốt cuộc đời tôi cũng không thể nào quên được.
Chuyến đi được khời hành vào sáng sớm ngày chủ nhật, vì ngày ấy cả trường cùng được nghỉ, những hoạt động vì cộng đồng dễ dàng được thực hiện và có nhiều người cùng tham gia nữa. Vì là lớp trưởng nên tôi được ưu tiên tham gia chuyến đi này với thầy cô cùng các bạn. Sáng hôm ấy tôi đã thức rất sớm, ăn mặc quần áo chỉnh tề và lịch sự, tôi đạp xe đến trường để đến địa điểm tập trung cùng các thầy cô. Khi vừa đến nơi, đã có rất nhiều bạn đến sớm hơn tôi và chờ sẵn. Tôi hòa vào đám đông, tận hưởng buổi sáng trong lành trong khuôn viên trường.
Khi nghe tiếng còi báo hiệu tập trung của thầy, chúng tôi đã nhanh chóng xếp thành hàng trật tự, có 4 thầy cô cùng đi với chúng tôi, 2 thầy chịu trách nhiệm chở quà, còn 1 thầy và 1 cô còn lại chịu trách nhiệm quản lí chúng tôi trên đường đến nơi. Vì khá đông nên chúng tôi đi bằng xe buýt đến địa điểm, vừa an toàn, vừa tiện lợi, lại có thể vừa nói chuyện với các bạn trong lúc đi.
Chúng tôi đã mất chỉ khoảng 20 phút ngồi xe buýt là đến nơi. Nơi các cụ ở không hề xa trung tâm thành phố, nó nằm vừa sát vùng nội ô, vì vậy khiến nơi các cụ sống không quá chật chội thiếu thốn không gian, và cũng không quá lặng lẽ và ưu buồn. Ngôi nhà được mang tên là “Nhà lành”, có giàn hoa giấy tươi thắm trước ngõ, bên hông nhà là rất nhiều vườn rau, có cả một cây vú sữa rất to, cành lá xum xuê tươi tốt.
Vì chưa bao giờ tôi tham gia những cuộc gặp gỡ như thế này, đồng thời tính tình cũng khá khép nép, nên tôi nghĩ rằng khi vào, mình sẽ chỉ tặng quà cho các cụ và sau đó tổ chức chương trình văn nghệ cùng với những tiết mục đã chuẩn bị sẵn. Nhưng thật không ngờ khi bước vào “Nhà lành”, mọi thứ đối với tôi đã thay đổi.
Chúng tôi được các thầy cô chia ra thành từng nhóm, mỗi nhóm theo một thầy cô để đến thăm hỏi và tặng quà cho các mẹ. Nhóm chúng tôi đến thăm mẹ Năm, mẹ lớn tuổi nhất ở Nhà lành. Ấn tượng đầu tiên của tôi với mẹ chính là mẹ rất rất già, mí mắt nhăn nheo chùm lên đôi mắt mờ đục, mẹ gần như đã không còn nhìn thấy gì nữa, tất cả đã mờ nhòe toàn bộ. Trước khi bước đến giường của mẹ Năm, cô đã quay lại chúng tôi nhìn và dặn dò:
- Mẹ Năm có chồng và 5 người con cùng đi bộ đội, chồng và 4 người con lớn đã mất, chỉ còn lại người con út là mẹ không tìm ra tin tức. Và đến nay người ta đã tìm được tin, anh con út cũng đã hi sinh, nhưng mẹ vẫn chưa biết tin này, mẹ vẫn tin là anh này còn sống. Một lát vào, các em cũng đừng nói gì liên quan đến điều này hết nhé, mẹ đã già lắm rồi, chỉ sợ không chịu được chấn động mạnh.
Nghe đến đây, tôi vô cùng bàng hoàng. Chưa kịp định thần thì tất cả mọi người đã bước vào. Thấy bóng người, mẹ Năm vươn người lên, nhìn ra cửa nói:
- Út ơi, con về rồi đấy hả con?
Khi nghe lời nói của mẹ, trái tim tôi chợt đau nhói lên mà suýt chút nữa đã không kìm được nước mắt. Cô bước đến giường và tươi cười nói:
- Dạ là con, Trang đây mẹ ơi. Hôm nay con dẫn học trò của con đến thăm mẹ ạ.
Chúng tôi lễ phép đồng thanh cúi đầu chào mẹ Năm, mẹ cười đôn hậu, Nụ cười hiền từ mà như có pha chút đắng cay. Chúng tôi ngồi quay quần bên mẹ, cùng nghe mẹ kể lại những ngày còn đào hầm trốn giặc Mỹ, rồi chồng, con mẹ lần lượt đi theo tiếng gọi Tổ Quốc. Và cũng lần lượt mẹ nhận được tin báo tử của chồng, con mình. Duy chỉ có thằng út, đã hòa bình rồi nhưng chưa thấy tin. Nên mẹ tin chắc rằng con mình còn sống, một ngày nào đó sẽ tìm được mẹ. Rồi mẹ kể những ngày sống trong Nhà lành, được quan tâm, được chăm sóc và được lo lắng giúp mẹ phần nào nguôi ngoay cô đơn. Khi đó, với tôi mẹ Năm như là hiện thân của một bà tiên mắc đọa nên phải chịu nhiều mất mác đau thương như vậy. Nghe những câu chuyện mẹ kể, tôi cảm thấy biết ơn sâu sắc đến những vị anh hùng liệt sĩ, đã hi sinh anh dung để có hòa bình cho chúng tôi ngày nay.
Sau buổi nói chuyện thân mật, các thầy cô thay mặt trường tặng các phần quà thiết yếu cho các mẹ, cùng các anh chị của trung tâm hỗ trợ xã hội làm một bữa cơm thân mật và quay quần bên nhau. Không những vậy chúng tôi đã chuẩn bị sẵn những tiết mục văn nghệ để phục vụ cho các mẹ ở nơi đây. Nhìn những nụ cười tươi tắn trên thân hình khắc khổ của các mẹ, chúng tôi vừa xót xa nhưng cũng vừa tự hào vì đây là những tiết mục mang nhiều ý nghĩa đến vậy.
Trên đường về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyến đi, và cũng như cuộc gặp gỡ ý nghĩa này. Nhờ chuyến đi mà tôi đã phát hiện ra rằng trên đời còn biết bao nhiêu là cuộc sống bất hạnh, chúng ta phải biết yêu thương san sẻ cho nhau vì “Sống trên đời sống cần có một tấm lòng”. Cảm ơn trường và các thầy cô đã cho tôi tham gia chuyến đi rất có giá trị này.